Chương 25: Thay của tôi

Khi Ô Bách Chu tỉnh lại mặt trời chỉ vừa lên, ánh sáng bị bức màn dày nặng che khuất.

Hắn uống rượu cũng không bị mất trí, vì vậy mọi chuyện xảy ra tối hôm qua hắn đều nhớ rất rõ.

Hắn nhớ lại bản thân sau khi say rượu hoàn toàn không hề có trạng thái đề phòng với Bạch Đường Sinh, đó là tín nhiệm toàn thân toàn tâm hắn chưa từng cho người khác.

Hắn không biết ý nghĩa của việc này là gì, nhưng hắn loáng thoáng cảm thấy đây không phải chuyện xấu. Khi bạn không tỉnh táo, có được một người có thể hoàn toàn tín nhiệm dựa dẫm chưa chắc đã là chuyện xấu.

Ô Bách Chu phát hiện mình vẫn còn mặc bộ quần áo tối hôm qua, trên người còn có mùi rượu nhàn nhạt, không khí trong căn phòng kín ngột ngạt.

Đầu tiên hắn kéo bức màn ra, sau đó lại mở ban công, cuối cùng đi tắm rửa.

Khi rời khỏi phòng, lại đụng phải Bạch Đường Sinh vẻ mặt đang khó chịu.

Hai người đều sửng sốt.

Bạch Đường Sinh phản ứng lại trước, giải thích: "Xin lỗi, tối hôm qua không có sự đồng ý của anh mà đã ở nhờ nhà anh một đêm, tôi…"

Ô Bách Chu chớp mắt nhớ ra những chuyện xấu trong nhà Bạch Đường Sinh, "Không sao, làm ông chủ, không sắp xếp chu đáo chỗ ở của nghệ sĩ là lỗi của tôi."

Hắn bước về phía trước một bước, cách Bạch Đường Sinh rất gần.

Bạch Đường Sinh cảm giác được mặt Ô Bách Chu sáp lại gần cổ mình, khẽ ngửi một hơi, cả người cậu không khỏi cứng lại rồi.

Rõ ràng chuyện thân mật hơn cũng từng làm rồi…

Có lẽ là vì bây giờ là sáng sớm, cậu mới từ trên giường xuống cho nên mới mẫn cảm với gần gũi của người khác hơn bình thường. Cũng có lẽ là những gần gũi quá mức trước kia của Văn Nhân Lục và Tần Miểu, chứ không phải là cậu và Ô Bách Chu…

Dù cho có là thế nào, giờ phút này Bạch Đường Sinh cảm nhận được tim đập nhanh xưa nay chưa từng có, trong không khí chỉ còn lại tiếng "Thình thịch", tựa như còn chưa tỉnh khỏi giấc mộng buổi sớm.

Ô Bách Chu kéo khoảng cách ra, trình bày một sự thật: "Trên người của cậu còn mùi rượu."

Bạch Đường Sinh xoay cổ khẽ đến mức không thể nhận ra, "Xe bị Hà Nhiên lái về rồi, tôi để đồ đạc trong xe cả."

"Có vẻ như cậu rất không thoải mái."

Ô Bách Chu ngẫm nghĩ, "Nếu không thì bảo Hà Nhiên đưa đến?"

Bạch Đường Sinh đâu chỉ là không thoải mái, cậu là thấy khó chịu toàn thân.

Cậu của hai mươi hai có thể không câu nệ tiểu tiết, nhưng hai mươi tám tuổi cậu vì vấn đề tâm lý mà có chút liên quan đến thói sạch sẽ.

Cậu thật sự không cách nào chịu được việc mình mặc cả bộ đồ nồng mùi rượu hôm qua, nhưng Bạch Đường Sinh nhìn giờ trên di động, đành nói: "Thôi, tôi nhịn thêm hai tiếng nữa, bây giờ mới sáu giờ, Hà Nhiên chắc là còn đang trong mộng với cô nàng nào đó."

Ô Bách Chu không bất ngờ Bạch Đường Sinh biết quan tâm như vậy, hắn nói ra phương án thứ hai: "Vậy cậu thay của tôi?"

Bạch Đường Sinh lập tức có chút bối rối, nhưng lại nhanh chóng chịu thua bởi nếp nhăn và mùi rượu thỉnh thoảng lại vờn quanh mũi trên áo sơ mi. Có lẽ còn mang theo chút tâm tư không muốn người biết, Bạch Đường Sinh nhanh chóng đi theo Ô Bách Chu vào phòng ngủ chính.

Tối hôm qua cậu đã tới phòng này một lần, nhưng không nhìn kỹ, giờ phút này dưới ánh nắng sáng ngời, cậu mới phát diện tích phòng này lớn hơn gấp đôi so với phòng khách.

Thiết kế phòng đơn giản hơn Bạch Đường Sinh nghĩ, là phong cách Âu Mỹ tối giản. Vì diện tích quá lớn, ít bố cục bài trí, toàn bộ căn phòng có vẻ hơi trống trải.

Cậu để ý thấy bên cạng bức màn còn có một chậu trúc phát tài.

Ô Bách Chu lấy ra một bộ quần áo mặc ở nhà, hắn thấy Bạch Đường Sinh đánh giá, không khỏi hỏi: "Không thích kiểu phong cách này à?"

"Không có."

Bạch Đường Sinh lắc đầu: "Chỉ là cảm thấy thiếu cái gì đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!