Chương 5: (Vô Đề)

"Mộ Tương! Ngươi tàn nhẫn độc ác, lấy oán trả ơn, tàn hại thủ túc, bức tử Thánh Thượng —— Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng!"

Người đến là Thường Thanh, thân vệ của Thái tử Mộ Ngọc. Cậu bị bắt quỳ trên đất, vẻ mặt đầy hận thù.

"To gan! Tên huý của điện hạ là thứ ngươi có thể gọi thẳng sao!" Thượng Hỉ vung tay tát Thường Thanh, mặt cậu tức khắc đỏ bừng.

Mộ Tương buông bàn tay đang che cánh tay ra, lòng bàn tay đã dính một lớp máu tươi, tay áo cũng dần thấm đẫm máu.

Thượng Hỉ lập tức sai người gọi thái y đến, sốt sắng đi theo Mộ Tương.

Hiện giờ bọn họ là người trên cùng một chiếc thuyền, nếu chủ tử mới gặp chuyện, e rằng gã cũng sẽ không dễ chịu.

Mộ Tương hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến máu không ngừng chảy trên cánh tay. Hắn dịu dàng cười với Thường Thanh: "Tàn nhẫn độc ác thì cô nhận, còn về lấy oán trả ơn sát hại thủ túc… Chẳng phải huynh trưởng của cô vẫn sống tốt lắm sao? Không thiếu tay không thiếu chân, còn sống sót… Hơn nữa, chàng ta có ân với cô à?"

"…" Thường Thanh tức giận run cả lên, hồi lâu mới kìm lại được, chỉ phun ra một câu: "Ngươi chết không yên lành!"

"Cô có chết yên lành hay không cũng không tới lượt ngươi nói, nhưng chủ tử nhà ngươi sợ là không được chết tử tế đâu."

Thường Thanh quỳ trên nền đá cứng, vẻ mặt đầy cố chấp, như thể không đồng ý với lời của Mộ Tương.

Mộ Tương nhướng môi, nói với ác ý nhè nhẹ tràn ra: "Thái tử Mộ Ngọc mưu phản bị bỏ tù, không phục tân hoàng lên ngôi, ban ngày ban mặt phái người ám sát huynh đệ —— lòng dạ đáng chém."

Sắc mặt Thường Thanh lập tức tái mét, thị vệ tóm không chặt khiến Thường Thanh tránh thoát. Ống tay áo cậu chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén. Thượng Hỉ kinh hãi: "Điện hạ cẩn thận!"

Song Thường Thanh lại chỉ muốn tự vẫn: "Chuyện hôm nay do một mình ta gây ra, không hề can hệ với Thái tử điện hạ, ngài ấy cũng không biết… A!"

Mộ Tương nhanh chóng bắt lấy cổ tay cậu, bẻ ngược ra sau, nhìn thấy Thường Thanh đau đớn tới mức gương mặt vặn vẹo cũng không buông ra.

"Rất đau à? Ta cũng đau lắm." Mộ Tương nhìn vết thương vẫn không ngừng chảy máu ròng ròng trên cánh tay mình, trên tay kia lại tăng thêm sức mạnh.

Hắn bóp chặt cổ Thường Thanh, nhìn sắc mặt cậu dần xanh tím: "Rốt cuộc chàng ta cho các người rót mê hồn dược gì mà để một kẻ hai kẻ toàn là thế này…"

Đều che chở chàng ta, ủng hộ chàng ta.

Sự giãy giụa Thường Thanh dần yếu bớt, sức lực túm lấy tay Mộ Tương cũng từ từ buông lỏng.

"Mộ Tương." Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.

"…" Mộ Tương không quay đầu lại, nhưng lực tay giảm đi một chút.

Thường Thanh có thể hô hấp, ngã xuống đất thở hồng hộc từng hơi.

"Cậu ta chỉ là một đứa trẻ." Sư Hòa chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống cầm lấy bức thư pháp mà Mộ Tương đánh rơi trên mặt đất khi bị đâm tổn thương ban nãy.

Chẳng biết phía trên cùng của chữ "Tương" đã bị bắn lên một giọt máu từ bao giờ.

"Đứa trẻ?" Mộ Tương lạnh lùng rũ mắt nhìn bức tranh chữ trên tay Sư Hòa, "Bất luận kẻ nào cũng phải trả giá đắt cho lời nói hành động của mình. Thường Thanh như thế, Mộ Ngọc cũng vậy."

"Ta đã nói rồi!" Thường Thanh phẫn nộ đỏ ửng cả cổ, "Chuyện này do một mình ta chủ trương, không liên quan gì tới Thái tử điện hạ."

"Nhưng ngươi là thân vệ của Mộ Ngọc, là đứa trẻ chàng ta nuôi lớn, các ngươi chủ tớ tình thâm…" Mộ Tương chậm rãi nói, "Nói chàng ta không biết chuyện, phải bảo ta tin như thế nào đây?"

Sư Hòa nhìn hắn, không lên tiếng.

Thường Thanh là đứa bé sơ sinh mà Thái tử Mộ Ngọc nhặt được ở ven đường khi đến thăm Giang Nam thuở thiếu thời.

Mộ Ngọc đối xử với cậu rất tốt, ăn mặc chi tiêu giống hệt con cháu thế gia, sau này còn dạy võ công cho cậu. Không có thân phận thích hợp, chỉ có thể coi như chủ tớ, nhưng quả thật tình cảm cực tốt.

Mộ Tương biết rõ, kể cả khi rất muốn hắn chết, Mộ Ngọc cũng không thể nào phái Thường Thanh tới đây. Vị huynh trưởng thuần lương nhân hậu của hắn sợ là không nỡ nhìn đứa trẻ mình một tay nuôi lớn đi tìm chết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!