Chương 34: (Vô Đề)

Trái tim Mộ Tương run lên, hắn quay đầu nhìn Sư Hòa: "Tại sao ngươi luôn như thế?"

Sư Hòa giơ bàn tay sững sờ giữa không trung.

Mộ Tương đỏ bừng đôi mắt: "Tại sao ngươi luôn không hiểu nhỉ? Ngoài chuyện yêu ta, ngươi chẳng cần phải làm gì cả!"

Sư Hòa: "…"

Cảm xúc của Mộ Tương đã sụp đổ, uất khí quanh thân dần nồng đậm hơn: "Ta không cần ngươi cứu ta, cũng không cần tu vi của ngươi. Nếu ngươi tu Vô Tình đạo thì tại sao không triệt để hơn?"

"Sư Hòa, quả nhiên ngươi không có tim." Mộ Tương lẩm bẩm nói, "Nếu ngươi có tim, làm sao sẽ cho rằng ngươi trả giá hết thảy để cứu ta, ta còn có thể sống tốt đây?"

"Làm sao ngươi sẽ cảm thấy, không có ngươi, ta sẽ có thể bình yên vượt qua mấy nghìn năm còn lại?"

Sư Hòa: "A Tương ——"

Mộ Tương ngắt lời y: "Nếu ngươi có tim, làm sao sẽ cảm thấy đến tình trạng hiện giờ, ta còn có thể yên tâm thoải mái bằng lòng quên ngươi?"

Sư Hòa trầm mặc không nói, dường như nghi hoặc, lại giống bất đắc dĩ: "Vậy ngươi muốn gì? Muốn ta phải thế nào?"

Lời nói của Sư Hòa không hề ẩn chứa bất kỳ ý thiếu kiên nhẫn nào khác, thật sự chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Y không biết phải làm gì Mộ Tương mới có thể sống tốt hơn, y tưởng chính Mộ Tương nên biết mới đúng.

"Ta muốn gì?" Đáy mắt Mộ Tương đong đầy mỏi mệt, "Ta muốn ngươi, ngươi cho không?"

"Ta muốn cùng ngươi trải qua những ngày tháng cuối cùng, sau đó đi cùng ngươi —— ngươi đồng ý không?"

Sư Hòa nhìn gương mặt Mộ Tương, đột nhiên có chút lĩnh hội đến tình cảm nam nữ mà mình đọc trong thoại bản ở lần luân hồi cuối cùng, ngượng ngùng xoắn xuýt không ngừng nảy sinh hiểu lầm vẫn muốn dây dưa lẫn nhau.

Chuyện nhà chuyện cửa, yêu thương lưu luyến vốn dĩ là thứ cực kỳ phức tạp, không bỏ được, cắt không xong, cũng lý giải không rõ.

Mộ Tương có lẽ là khói lửa trần gian của Sư Hòa. Ngay cả khi y chưa phá Vô Tình đạo thì cũng đã không thể bỏ được rồi.

Sư Hòa ôm lấy Mộ Tương một cách không quá thuần thục, khẽ khàng vỗ về sau gáy hắn, than nhỏ: "Vi sư xin lỗi ngươi, nhưng thời cuộc đã định, ngoại trừ tính mạng ngươi… Cái gì cũng có thể tùy theo ngươi."

Vì sao muốn cứu Mộ Tương, còn chẳng phải là không thể chứng kiến hắn đánh mất tính mạng hay sao?

Tưởng tượng cảnh Mộ Tương sẽ đi theo sau khi y qua đời, trái tim quặn thắt từng cơn như thể bị những cây gai đâm xuyên.

Mộ Tương ngơ ngác tựa lên vai Sư Hòa, hồi lâu không dám nhúc nhích.

Đã bao năm nay, sau khi lớn lên, hắn chưa từng được Sư Hòa ôm như thế này lần nào nữa. À, cũng không đúng. Ở một đời luân hồi cuối cùng, Sư Hòa đã ôm hắn rất nhiều lần, nhưng thường là khi hắn không tỉnh táo lắm.

Không phải là Mộ Tương không nghe thấy câu nói kia của Sư Hòa, nói rằng cái gì cũng có thể tùy theo hắn.

Chỉ là hắn không dám đáp lại, quá hư ảo.

Tình cảm mà hắn đau khổ cầu hơn trăm năm, nhận được hồi đáp dường như quá đỗi dễ dàng.

Dẫu Sư Hòa đã mất hết tất cả vì hắn, hắn cũng không thể cảm nhận được tình yêu phàm trần trên người Sư Hòa. Nó giống như một kiểu đồng tình và bất lực của người thân, chỉ cần hắn vui là được, cho gì cũng được.

Đôi mắt mênh mông sương mù, Mộ Tương giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay Sư Hòa ôm ấp. Hắn mạnh mẽ nhào vào bờ môi Sư Hòa, cắn xé, trút ra nỗi không cam và phẫn oán như con thú nhỏ dựng thẳng lông.

"Vậy thì sao?" Mộ Tương đưa tay cởi bỏ áo ngoài của Sư Hòa, "Như vậy cũng được chứ?"

Nước mắt mờ nhòe, hắn càn rỡ thò tay vào áo lót xoa xoa lồng nguc Sư Hòa, hỏi vặn lại: "Những việc này đều có thể tùy theo ta chứ?"

Mộ Tương không thấy rõ vẻ mặt của Sư Hòa, chỉ có thể cảm giác y không hề nhúc nhích, không đẩy hắn ra cũng không đáp lại.

Mộ Tương cười tự giễu, c4n môi dưới của Sư Hòa như để kỷ niệm: "Không tiếp nhận được thì đừng tùy tiện hứa hẹn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!