Mộ Tương kéo ống tay áo Sư Hòa, xuyên qua biển người chen chúc. Xung quanh toàn là tiếng cười đùa hoan hô. Họ không nói cũng không ảnh hưởng gì, nhất thời còn có một khoảng lặng hiếm hoi chỉ thuộc về hai người họ, như thể họ cách biệt với đám đông, tạo ra một thế giới của riêng mình.
Cửa hàng nhỏ hai bên có rất nhiều hoạt động thú vị, chẳng hạn như đoán câu đố chữ và tặng đèn hoa hàng năm, còn có vô số mặt nạ đủ loại sắc màu hình dạng.
Có cả người bán rong dùng đường uốn thành hoa dành dành đem bán, và có gánh xiếc nhào lộn trong một vòng tròn.
"Đại gia, lấy một cái kẹo đường đi."
Sư Hòa dừng bước, giữ chặt Mộ Tương còn đang tiếp tục tiến về phía trước.
… Mộ Tương vẫn không vui lắm, nhưng bị Sư Hòa kéo một cái thì cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Mộ Tương cúi đầu chăm chú nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của Sư Hòa và mình, còn Sư Hòa đang chờ bức tranh vẽ đường được thực hiện, không để ý đến nét mặt hắn.
Cụ ông trông rất điêu luyện, kéo ra một cuộn đường rồi cố định nó bằng thanh gỗ cực mỏng, lặp đi lặp lại vài lần, một cây kẹo dành dành bằng đường đã được làm xong.
Sư Hòa đưa kẹo cho Mộ Tương: Cẩn thận thanh gỗ.
Mộ Tương ừ một tiếng rất khẽ: Ngươi không cần à?
Sư Hòa: Không cần.
Đối với rất nhiều thứ, y đều không có dục v0ng của người bình thường, thức ăn hay sắc dục gì cũng thế, có thể nhặt lên có thể bỏ xuống.
Mộ Tương không nói gì.
Hắn chủ động buông lỏng tay Sư Hòa, đi vào cửa tiệm cách vách, chọn cho Sư Hòa một chiếc mặt nạ màu trắng có viền vàng.
Mộ Tương liếc nhìn hai tỷ muội năm lần bảy lượt quay đầu trộm ngắm Sư Hòa cách đó không xa:
"Quốc sư đại nhân là tuyệt sắc nhân gian, nếu không che lại diện mạo này thì không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử khuynh đảo vì ngươi nữa."
Sư Hòa: …
Thật ra người bị nhìn lén bị chú ý đâu chỉ mỗi Sư Hòa, tất nhiên còn có cả Mộ Tương.
Mộ Tương mặc lụa đen vàng, tuy nước da tái nhợt ốm yếu, nhưng ngũ quan tinh xảo, không hề xấu đi vì bệnh tật.
Từ lúc bọn họ xuất hiện, ánh mắt của người đi đường rơi trên người họ ngày càng nhiều, thật sự cần hai chiếc mặt nạ che lại. Tuy rằng khí chất vẫn như cũ, nhưng ít nhất khuôn mặt đều được che chắn, tăng thêm một chút khí thế thần bí.
Sư Hòa đi theo sau Mộ Tương thanh toán bạc, thấy hắn chọn cho bản thân một chiếc mặt nạ đen có hoa văn quỷ dị, y hé môi nhưng rồi không lên tiếng.
—
Tập tục nam nữ ở Đại Tương khá cởi mở, chỉ cần đã định thân, vậy thì nam nữ chưa cưới hỏi kết bạn dạo phố cũng không tính là chuyện hiếm lạ. Bốn phía là tiếng gào to của người bán rong, nhìn về nơi xa, không ít nam nữ trẻ tuổi đều ở bờ sông thả hoa đăng.
Bên bờ sông cách mỗi hai mươi mét là có một gò đất tròn rất lớn, ở trong trồng cây dành dành, đều có mấy chục năm tuổi
Trên mỗi cây dành dành đều bị ném lên rất nhiều dải vải đỏ, mặt trên viết những cái tên khác nhau, tất cả đều là lời bày tỏ tình cảm.
"Nghe nói cây hoa dành dành này là Nhã Đế trồng để lấy lòng Hoàng hậu?" Mộ Tương nhắc đến lời đồn thổi đã nghe từ khi còn nhỏ.
Là lấy lòng —— Sư Hòa hơi dừng lại, Cũng là để kỷ niệm.
Mộ Tương không tiếp tục truy hỏi, nó thuộc về thời đại huy hoàng của tổ tông, cũng là quá khứ hắn không thể tham gia.
Hắn không hề hứng thú gì với trò đố đèn, lấy luôn hai chiếc hoa đăng và bảo Sư Hòa trả bạc.
Kẹo đường trong tay còn chưa ăn xong. Mộ Tương vừa đi vừa cắn, mặt nạ chỉ che đến mũi, không ảnh hưởng tới việc hắn ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!