Chương 10: (Vô Đề)

Cơ thể quả thực quá yếu, một lần tắm thuốc không những giúp Mộ Tương hạ hỏa, mà còn toát ra mồ hôi đầy trán.

Cũng không nhớ rõ khi nào mất đi ý thức, hắn tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường, mặc một lớp lót mỏng màu đen.

Ngay khi vừa đứng lên, hắn nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Mộ Tương xoa bóp ấn đường, tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại Sư Hòa.

Hắn không chỉ hỏi ý kiến ​​như một đứa trẻ chưa biết gì, mà còn làm trò hoang dâm trước mặt Sư Hòa.

Sư Hòa là ai? Y là Quốc sư Đại Tương, là vị thần cao lớn không thể chạm đến trong mắt dân chúng, là ánh sáng trên trời hắt xuống mặt biển. Mọi động tác hắn làm, mọi âm điệu hắn phát ra lúc trước, đều là sự khinh nhờn đối với Sư Hòa.

Nhưng Mộ Tương vừa cảm thấy hoang đường vừa cảm thấy vui vẻ khó tả trong lòng.

Căn phòng rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Sư Hòa không có ở đây.

Hắn thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm một hơi: "Thượng Hỉ."

Thượng Hỉ đang chờ ở phòng ngoài, nghe vậy vội vàng tiến vào: "Bệ hạ, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi!"

Mộ Tương nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Thượng Hỉ nhìn thoáng qua gương mặt Mộ Tương: "Cháu gái của Giang Thượng thư đã nhảy sông."

Mộ Tương cau mày: "… Lúc nào?"

Thượng Hỉ: "Không lâu sau khi Quốc sư đại nhân giải độc cho ngài."

Mộ Tương: "…"

Những người khác cũng không biết Mộ Tương bị hạ xuân dược, chỉ cho rằng hắn trúng độc.

Hắn khoác áo ngoài lên, hỏi: "Quốc sư đâu?"

"Quốc sư đại nhân đang ở Ngự Thư Phòng. Giang Thượng thư nói phải đòi lại công đạo cho cháu gái…"

Đôi mắt Mộ Tương lạnh đi, hắn bước ra khỏi tẩm cung, vạt áo bay trong gió.

——

"Quốc sư đại nhân, ngài cần phải chủ trì công đạo cho hạ quan!" Giang Thành ửng đỏ viên mắt, dáng dấp như thể nước mắt sắp tuôn đầy mặt đến nơi: "Thư Ngạn mới đến tuổi bàn luận cưới gả đã phải chết như vậy, còn bị người khác nhục nhã danh tiết, sau khi chết cũng gánh theo ô danh không được yên ổn…"

Sư Hòa ngồi ở ghế bên, ánh mắt lãnh đạm: "Sau khi tỉnh lại, bệ hạ sẽ tự chủ trì công đạo cho ngươi."

Giang Thành nghẹn lời: "Nhưng chúng ta đã đợi nửa canh giờ, bệ hạ…"

Ông ta vốn không có ý tốt, muốn đổ tội vũ nhục thần nữ lên đầu Mộ Tương, nhưng Sư Hòa nói thế, Mộ Tương lại trở thành phía chủ trì công đạo.

Thấy Sư Hòa không định để ý tới mình, Giang Thành lại chuyển hướng mục tiêu sang Tống Tấn vừa tới, giọng điệu đau xót: "Trong nhà Thái sư cũng có con gái, hẳn phải biết đây là chuyện đáng buồn nhường nào…"

"Nén bi thương mong cố gắng vượt qua." Tống Tấn đầu tóc hoa râm, khẽ gật đầu với Giang Thành, song cũng không có ý tiếp chuyện.

Mộ Tương ở bên ngoài lắng nghe chốc lát, chờ khi Giang Thành kết thúc biểu diễn vở kịch một vai, hắn mới đi vào: "Nghe nói nữ nhi nhà Giang khanh nhảy hồ bỏ mình?"

"Là con gái Giang Thư Ngạn của em trai thần!" Giang Thành tỏ vẻ đau khổ, "Thư Ngạn trời sinh tính hoạt bát, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện hoang đường kiểu này?"

Mộ Tương gật đầu: "Là rất hoạt bát, hoạt bát đến nỗi cởi giày nghịch nước ở nơi trang trọng uy nghiêm ngặt trong Hoàng thành."

Sư Hòa nhìn hắn. Mộ Tương tránh né ánh mắt của y, trực tiếp đi lên ngồi xuống ghế chính

Giang Thành tự động xem nhẹ lời mỉa mai trong miệng Mộ Tương, cau mày thật chặt: "Bệ hạ từng gặp gia nữ rồi ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!