[Ngày mùng một tháng Giêng năm Chiêu Húc thứ mười hai, vốn nên là ngày toàn gia đoàn viên, nhưng Thái tử Mộ Ngọc có ý đồ mưu phản bị Nhị hoàng tử Mộ Tương chế trụ, ép vào đại lao, ngày sau xét xử.
Còn Đế vương Tương Quốc Mộ Hoài Hà không thể chấp nhận việc Thái tử soán vị, bị tức chết, hưởng dương bốn mươi tuổi.
Lúc này, Hoàng thành đổi chủ.]
——
Máu đỏ chảy dọc đầu ngón tay trắng nõn, rơi vào vũng nước trên mặt đất, bắn tung tóe thành một bông hoa máu tươi đẹp.
Trên mặt đột nhiên cảm nhận được một giọt nước lạnh lẽo —— trời mưa.
Có lẽ trời cao cũng không xem nổi tội nghiệt chẳng hề nhân đạo này, vì thế giáng xuống một trận mưa to nhằm rửa sạch Hoàng thành máu chảy thành sông đêm nay.
Thân tín mặc khôi giáp mới giết xuyên ra khỏi biển máu, mặt lộ vẻ chần chừ hỏi: "Thái tử chàng ta…"
Mộ Tương hoàn hồn từ sự ngẩn ngơ, tạm ngừng một lúc lâu mới nói: "Thái tử Mộ Ngọc ý đồ soán vị, bắt vào đại lao, lệnh Hình Bộ Thượng thư Tả Thiên Hữu chọn ngày sau xét xử."
Thân tín hơi sửng sốt, bất ngờ trước việc chủ tử nhà mình không định lấy mạng Thái tử ngay.
Xác chết trải rộng xung quanh, đều là thủ hạ binh tướng của Thái tử.
Mộ Tương hoảng hốt ngẩng đầu, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp. Hắn nhắm mắt, bên tai trong trẻo rõ ràng.
Đao quang kiếm ảnh ban nãy dường như chỉ là một giấc mộng, hoàn toàn không tương xứng với sự tĩnh lặng hiện tại.
Nếu không phải mưa cuốn trôi máu chầm chậm chảy ra từ những kẽ nứt trên mặt đất, cùng với mùi tanh nồng xộc lên mũi, Mộ Tương sẽ nghĩ rằng mọi thứ thực sự chỉ là một giấc mộng dài.
Lão già đã trúng độc băng hà. Mộ Tương tuyên bố với bên ngoài là lão khó thở đau tim mà chết vì Thái tử soán vị.
Hai người duy nhất có thể ngăn trở hắn bước lên ngôi vị hoàng đế đã không còn uy hiếp được nữa. Các hoàng tử khác thì chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, không đáng nhắc tới.
Mộ Tương chậm rãi quay đầu. Từ giờ phút này, chỗ ngồi phía trên đại điện Kim Loan là của hắn.
Lão già xa hoa lãng phí thành thói, ngay cả long ỷ cũng được chế từ vàng ròng, lạnh như băng, giống trái tim của các đời đế vương.
Mộ Tương không bước lên đại điện. Hắn bứt rứt bóp bóp đầu ngón tay, vội vàng đi về phía cung Vị Ương. Thuộc hạ bung dù theo sát đằng sau.
Càng tới gần, bước chân của hắn càng chậm lại, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh màu trắng, sáng như vầng trăng soi bóng trên mặt nước.
Mộ Tương cúi đầu đánh giá mình một phen. Vì biết hôm nay trên tay ắt sẽ dính máu tươi nên hắn đã thay một bộ trang phục lụa đen trước, vết máu bắn tung toé cũng sẽ không dễ thấy.
Mùi máu lẽ ra nồng nặc trên người cũng bị cơn mưa lớn bất chợt gột rửa bớt một chút.
Hắn khẽ vẫy tay, thuộc hạ bung dù thức thời lui ra.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Mộ Tương nhìn người trước mặt, nhắc tới chuyện không quan trọng nhất trong ngày hôm nay: "Nghe nói hôm nay Quốc sư không ăn tối."
"Thái tử trời sinh tính thuần lương, không phải hạng người ác độc, mong điện hạ thả chàng ta một con đường sống."
Người mặc đồ trắng có thân hình thon dài, còn cao hơn Mộ Tương chút ít, đứng chếch phía trước hành lang, sắc mặt lạnh nhạt, mặc dù đang cầu xin cho Thái tử nhưng cũng chỉ như đang nói những chuyện không liên quan.
Mộ Tương hận nhất thái độ không tranh với đời này của y, như thể dẫu có chuyện gì xảy ra xung quanh cũng không thể dấy lên những gợn sóng trong lòng y.
"Quốc sư nói đùa rồi."
Mộ Tương lạnh mặt: "Quốc sư đã từng nghe nói thế hệ hoàng tử đoạt vị nào sẽ giữ lại mạng sống cho huynh đệ ruột của mình chưa?"
Huống chi vị kia là chủ Đông Cung ngày trước, lưu chàng ta một mạng không khác gì dưỡng hổ di họa. Vô số đại thần trong triều đều có trái tim hướng về Thái tử, hôm nay là cơ hội mà Mộ Tương bày tính ba năm mới đổi lấy được, làm sao hắn sẽ dễ dàng buông tha Thái tử Mộ Ngọc chứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!