Chương 8: (Vô Đề)

15

"Không phải chứ, cậu thật sự chịu để cậu ấy đi à?"

"Có gì đâu mà tiếc, tôi tuyển trợ lý khác là được mà."

Trong văn phòng của Thời Gia Huân, hình như Phó tổng giám đốc Lý đang trò chuyện với anh.

Tôi ôm hồ sơ đứng bên ngoài cánh cửa văn phòng khép hờ, khi nghe thấy Thời Gia Huân nói "tuyển trợ lý khác," thì lập tức cảm thấy đầu óc mình kêu "ù ù" và vội vàng rụt lại bàn tay đang định gõ cửa.

Phó tổng giám đốc Lý cười hỏi: "Yêu cầu của cậu cao thế thì khó có người khiến cậu vừa ý lắm ha?"

Thời Gia Huân nhạt nhẽo đáp: "Thử vài người là được, rồi sẽ có người phù hợp thôi."

"Chậc." Phó tổng giám đốc Lý nói, "Cái cậu Thẩm đó, không bàn đến năng lực công việc nhé, chỉ cần để gương mặt kia bên cạnh cũng đẹp mắt, sau này không thể nhìn thấy cậu ấy ở công ty thì tiếc thật."

"Anh nói gì thế?" Thời Gia Huân lạnh lùng lên tiếng.

Phó tổng giám đốc Lý cười to: "Tôi không có hứng thú với Alpha, chỉ là thưởng thức mà thôi."

"Thư ký Thẩm ơi, có điện thoại."

Lúc này, điện thoại ở bàn làm

việc của tôi vang lên, có đồng nghiệp đi ngang qua nhắc nhở, thế là tôi vội quay người rời đi.

Cho đến lúc tan tầm, tôi vẫn còn nghĩ xem mình đã sai ở đâu.

Tôi nghĩ đến nghĩ đi, cũng chỉ cảm thấy có lẽ là vì nguyên nhân kia.

Như tôi đã từng nói, Thời Gia Huân là người rất công tư phân minh.

Với tính cách đó, nên nếu đã xảy ra quan hệ với trợ lý của mình, dù có vì pheromone hay nguyên nhân nào khác, thì chắc chắn anh cũng sẽ không cố chịu đựng.

Nghĩ kỹ lại, đúng là thái độ của anh ấy với tôi đã bắt đầu thay đổi kể từ cái đêm mất điện đó.

Còn lý do tại sao lại phải kéo dài đến tận bây giờ mới quyết định, thì có lẽ là do anh vương vấn chút ít cảm tình sau ngần ấy năm gắn bó nhỉ?

... Thôi được rồi.

Nếu đã thế rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận.

Dù sao thì mọi thứ cũng từ tôi mà ra. Nếu không phải ngày trước tôi ngốc nghếch quyết định giúp sếp mình vượt qua lần phân hóa thứ hai của anh, thì những việc ngoài ý muốn liên quan đến pheromone đã không xảy ra.

Là tôi đã tự tiện vượt qua ranh giới mà chưa được anh đồng ý.

Nên tất nhiên tôi phải gánh chịu hậu quả của việc này rồi...

Không sao cả, cũng chỉ là công việc thôi.

Chẳng lẽ với năng lực và kinh nghiệm làm việc của tôi mà lại không tìm được việc nào tốt hơn ư?

Những năm qua có không ít người mời tôi về làm cho họ, chỉ là tôi có tình cảm đặc biệt với công việc *****ên sau khi tốt nghiệp, nên đã không nhận lời.

Nhưng con người luôn muốn tiến về phía trước nhỉ?

Có lẽ đây là cơ hội mà ông trời ban cho, làm tôi nghỉ ngơi một chút để sẵn sàng đón nhận một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.

Không sao cả, không sao cả, tôi liên tục an ủi bản thân, đây chẳng phải chuyện gì lớn lao, sẽ không thất nghiệp đâu..... Tôi vừa an ủi bản thân, vừa nốc thêm một ly rượu chứ cũng không biết nó là ly thứ mấy trong tối nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!