Chương 7: (Vô Đề)

13

Tôi tự biết thân biết phận. Dù giữa tôi và Thời Gia Huân có xảy ra chuyện gì thì cuối cùng tôi vẫn phải quay trở về vị trí thư ký ban đầu.

Dù sao, tất cả chỉ là do pheromone gây ra.

Sáng hôm sau, tôi cố tình dậy sớm hơn Thời Gia Huân một chút, rồi trở về phòng dọn dẹp tất cả mọi thứ. Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi mới vào phòng anh như thường lệ, kéo rèm lên, gọi anh dậy và thông báo cả giờ bay cho anh biết.

Lúc Thời Gia Huân tỉnh giấc thì tôi đã mặc đồ chỉnh tề, anh khàn giọng hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"

Tôi đáp: "Công việc vẫn phải làm mà, sếp Thời."

Thời Gia Huân ngẩn người: "Tối qua..."

"Chuyện tối qua chỉ là sự cố. Tôi hiểu sếp Thời, tôi sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra."

Thời Gia Huân nhíu mày, rồi lạnh lùng cười khẩy: "Thẩm Hàm Chương, cậu hay gặp sự cố quá nhỉ."

Mãi một lúc sau tôi mới nhận ra rằng anh đang mỉa mai mình.

Trước đây, khi tôi thay thuốc cho vết thương ở vai trong nhà vệ sinh của công ty, tôi cũng từng nói đó chỉ là sự cố.

Cuối cùng, tôi không nói gì thêm nữa.

"Cậu đã từng lên giường với bao nhiêu Omega rồi?" Thời Gia Huân đột nhiên hỏi.

Tôi mím môi đáp: "Tôi không nhớ rõ."

"Vậy nghĩa là nhiều lắm ha."

"Không phải thế." Thực ra tôi chưa từng chơi trò tình một đêm với ai hết.

"Trước đây cậu có từng nằm dưới chưa?"

"... Chưa."

"Cậu thấy thế nào?"

"..."

Tôi không biết phải nói gì, ngập ngừng một lát rồi mới nhắc anh: "Sếp Thời, chuyến bay của chúng ta cất cánh khá sớm, vẫn là không nên phí thời gian thêm."

Thực ra Thời Gia Huân rất dễ cáu khi mới vừa ngủ dậy.

Lúc này, rõ ràng anh ấy đang rất không vui, anh hất chăn ra và bước vào phòng tắm với khuôn mặt u ám.

Tôi bắt đầu dọn hành lý giúp anh.

Khi kiểm tra và dọn dẹp bàn làm việc, tôi vô tình làm rơi cây bút máy của anh xuống đất.

Bút không đậy nắp, cứ thế lăn trên sàn rồi chui xuống gầm giường.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải cởi áo khoác ra, nhét cà vạt vào cổ áo, quỳ xuống và rướn người để với lấy cây bút.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đá nhẹ vào mông tôi.

Quay đầu lại, tôi thấy Thời Gia Huân đứng ngay sau lưng mình, anh vừa tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, lông mày và lông mi dính vài giọt nước, mặt mày lạnh lùng, hờ hững nhìn tôi.

Tôi nghĩ có khi cảm giác vừa rồi của mình là ảo giác, bèn ngập ngừng hỏi: "Sếp Thời, có chuyện gì à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!