7
... Thế là hết.
Tôi không thể nào giữ khoảng cách với Thời Gia Huân được.
Tôi cần pheromone của anh ấy, cần một cách điên cuồng!
Tôi gọi điện cho nghiên cứu viên, hắn tỏ vẻ hoang mang: "Tôi chưa nói với cậu à? Đây là chuyện rất bình thường mà. Pheromone của Enigma như "bug" ấy, hiệu lực của việc đánh dấu tạm thời của họ dài hơn Alpha nhiều, huống chi dấu của các cậu còn khá sâu. Dù mùi hương có tan biến thì có lẽ vẫn còn ảnh hưởng, và chỉ cần vết cắn tạm thời chưa mất đi, cậu sẽ cần pheromone của anh ấy để xoa dịu."
A a a a a a!
Chưa từng nói! Hắn hoàn toàn chưa nói với tôi!
Tất cả là do lúc đó tôi sợ Thời Gia Huân sẽ tỉnh lại sớm nên bèn vội đi ngay, chỉ kịp xin thuốc để có thể phát tán pheromone nhanh rồi chạy mất, chẳng có thời gian nghe bất kỳ hạng mục cần chú ý nào!
"Không có gì nghiêm trọng đâu," nghiên cứu viên nói. "Một là cậu và anh ta tiếp tục thực hiện những cử chỉ thân mật. Hai là cậu chỉ cần mang theo thứ gì đó dính pheromone của anh ta là được, ví dụ như quần áo, chăn mền, những thứ mà cậu nghĩ anh ấy hay dùng ấy."
... Điều này không nghiêm trọng à?
Nghiêm trọng lắm ấy chứ!
Chẳng lẽ tôi phải trộm đồ cá nhân của sếp về ư?
Vậy chả phải sẽ giống như một tên biến thái à!
Tôi nằm vật ra giường như một con cá sắp chết khát, "Không có thuốc nào trị được à, chẳng hạn như thuốc ức chế ấy?"
"Hiện tại thì không có đâu, bạn ạ." Giọng nghiên cứu viên đột nhiên giống hệt một nhân viên chăm sóc khách hàng đang gặp phải vấn đề mà họ không thể giải quyết được. "Enigma là giới tính mới xuất hiện vài thập kỷ gần đây do đột biến gen, ngay cả cơ chế phân hóa của họ chúng ta còn chưa hiểu rõ thì sao nghiên cứu kịp chứ."
"..."
8
May mà ông trời giúp tôi, đúng lúc này, Thời Gia Huân cũng tính dọn dẹp tủ đồ và cần xử lý một số quần áo cũ. Tôi là thư ký riêng của anh ấy, nên đương nhiên người phụ trách công việc này sẽ là tôi rồi.
Trong những năm làm việc cho anh, tôi chưa bao giờ có ý đồ gì khác, cũng chưa từng chiếm bất cứ lợi ích riêng gì.
Nên lần này, tôi cảm thấy rất áy náy và xấu hổ khi bản thân đã âm thầm lấy trộm vài bộ quần áo ở nhà của anh ấy. Mấy đêm liền tôi đều mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ, Thời Gia Huân áp tôi vào tường, nâng cằm tôi lên, anh nở một nụ cười vừa cuốn hút, vừa lạnh lùng và ngạo mạn:
"Cần pheromone của tôi à? Cầu xin tôi đi, nếu cậu chịu cầu xin thì tôi sẽ cho cậu tất cả."
Tôi lắc đầu dữ dội, nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, cả người run rẩy:
"Sếp Thời, xin lỗi, tôi không cần nữa, tôi không cần nữa, xin anh đừng đuổi việc tôi!"
Thời Gia Huân "hừ" một tiếng, rồi xé toạc áo sơ mi của tôi ra, "Thư ký nhỏ, miệng nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật đấy chứ."
Trong tiếng hét của tôi và tràng cười quái dị của Thời Gia Huân, tôi giật mình tỉnh dậy.
Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình vẫn đang mặc đồ của Thời Gia Huân, tôi thét lên một tiếng, sau đó ôm lấy gương mặt đỏ bừng của mình và chạy vội vào phòng tắm xối nước lạnh.
Trùng hợp là có vẻ dạo này Thời Gia Huân cũng ngủ không ngon giấc.
Hôm đó, có một hội nghị trong ngành diễn ra tại thành phố lân cận. Buổi sáng, tôi đến nhà để gọi anh dậy, sau đó chuẩn bị bữa sáng và một bộ vest cho sự kiện như thường lệ.
Thấy Thời Gia Huân cứ liên tục ngáp dài, tôi thừa dịp thắt cà vạt cho anh thì bèn hỏi: "Sếp Thời, gần đây anh không ngủ được à? Quầng thâm mắt càng ngày càng rõ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!