Chương 8: (Vô Đề)

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Mãn Thu Hiệp dẫn Vân Nghiễn Lý vào trong Vô Tẫn Lâu.

Đối với Vân Nghiễn Lý, Mãn Thu Hiệp rất có kiên nhẫn, dù sao hắn là trong số ít những người vào đây chủ động đeo mặt nạ, Mãn Thu Hiệp rất thích sự tự giác này của hắn.

Chẳng qua là vừa mới vào trong phòng gặp Tương Trọng Kính, họ Vân kia theo thói quen tháo mặt nạ xuống.

Mãn Thu Hiệp: "…"

Mãn Thu Hiệp mém xíu nữa rơi huyết lệ đầy mặt.

7

Vân Nghiễn Lý thấy Mãn Thu Hiệp ôm mặt đau đớn chạy ra ngoài, nghi ngờ hỏi Tương Trọng Kính: "Hắn bị gì thế?"

Tương Trọng Kính đeo khăn che mặt, có lẽ là còn bực bội vì chuyện bức tranh hồi nãy, hiếm thấy im lặng không lên tiếng.

Sau bức bình phong, Cố Tòng Nhứ ngồi xếp bằng, híp mắt nhìn Vân Nghiễn Lý qua khe hở.

Đúng như dự đoán, gương mặt đó giống bảy, tám phần với Tương Trọng Kính, nếu Tương Trọng Kính tháo khăn che xuống thì hai người họ có thể không chút do dự nhận thân ngay tại chỗ.

Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính không muốn trả lời nên cũng không hỏi nhiều, hắn đưa tới một bức tranh: "Đây là…"

Còn chưa nói hết câu "Đây là tranh vẽ của người mà ta cần tìm", Tương Trọng Kính vẫn đang bị ám ảnh với bức tranh hồi nãy chợt co rút con ngươi, hai đốm u hỏa trên bông tai vừa mới hoạt động hết công suất lại bị kêu ra, bùng cháy dữ dội lao về phía bức tranh trong tay Vân Nghiễn Lý.

Vân Nghiễn Lý: "…"

Vân Nghiễn Lý nhanh tay lẹ mắt giựt bức tranh về, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Tương Trọng Kính lạnh lùng nói: "Đó là tranh gì?"

Vân Nghiễn Lý nói: "Ta muốn tìm người mà, đương nhiên phải có tranh chân dung chứ, nếu không ngươi tìm người kiểu gì?"

Tương Trọng Kính nghe vậy liền khẽ sửng sốt, lập tức tỉnh táo lại.

Hắn giơ tay sờ vành tai còn đang nóng hổi, một hồi lâu sau mới ho khan chữa ngượng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh thong dong như ngày thường.

"Nói vậy, ngươi là đồng ý đưa ta đến Vân Trung Châu?"

"Ừ." Vân Nghiễn Lý trưng ra bộ mặt không còn gì tiếc nuối nói: "Cùng lắm là bị Phụ tôn đánh một trận, chỉ cần có thể cho ta về Vân Trung Châu là được."

Tương Trọng Kính cười khẽ: "Ngươi sẽ không thiệt."

Vân Nghiễn Lý đưa bức tranh cho hắn, nói: "Vậy khi nào chúng ta đi tìm người?"

"Không gấp." Tương Trọng Kính nhận lấy bức tranh: "Nửa tháng sau, ta nhất định sẽ dẫn người đến trước mặt ngươi."

Vân Nghiễn Lý ở Cửu Châu giống như một con ruồi mất đầu, tìm lung tung cả tháng trời mà không thấy bóng dáng người nọ đâu, Tương Trọng Kính đáp ứng nửa tháng sau tìm được người cho hắn đã là quá ngắn.

Hắn gật đầu đồng ý nói: "Ngươi đừng có gạt ta."

Tương Trọng Kính mỉm cười: "Ta chưa bao giờ gạt người."

Cố Tòng Nhứ ngồi sau bình phong nghe thế liền cười lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!