Chương 7: (Vô Đề)

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Trong nhận thức của Cố Tòng Nhứ, trên đời này không tồn tại thứ gọi là da mặt mang tên Tương Trọng Kính, cho nên không nghĩ theo hướng hắn là đang "xấu hổ".

Cố Tòng Nhứ nhìn hắn với ánh mắt kì lạ, hỏi: "Ngươi bị sao vậy?"

Tương Trọng Kính khẽ gật đầu nói: "Không có gì… Ngươi đi ra ngoài, ta còn phải, tắm tiếp."

1

Cố Tòng Nhứ nghe hắn nói vậy thì cảm thấy kinh hãi, mặc dù đó chỉ là một câu nói rất đỗi bình thường.

Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.

Tương Trọng Kính đột nhiên không trêu chọc bỡn cợt, Cố Tòng Nhứ cảm thấy không đúng lắm.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Cố Tòng Nhứ vẫn là nhanh chóng bước ra ngoài ao tắm, áo bào đen của y được biến thành từ vảy rồng nên không thấm nước, vừa ra khỏi ao tắm thì nước trút xuống như thác đổ không thấm vào áo giọt nào, vẫn khô ráo như ban đầu.

Cố Tòng Nhứ bước về trước được vài bước, bỗng quay trở lại hỏi Tương Trọng Kính y phải đi đâu thì thấy Tương Trọng Kính đưa lưng về phía y, gần như lặn cả người xuống nước, chỉ còn chừa lại cái đầu.

5

Hắn cũng ngâm mũi và miệng xuống dưới nước, không thể hít vào nên chỉ có thể thở ra, làm trên mặt nước nổi một đống bong bóng nước nổ lụp bụp.

Hai bên tai đỏ bừng.

Cố Tòng Nhứ: "…"

Cố Tòng Nhứ rốt cuộc hỏi ra một vấn đề thắc mắc nãy giờ: "Sao tai ngươi đỏ dữ vậy?"

16

Tương Trọng Kính đang đưa lưng về phía y đột nhiên cứng đờ, một hồi lâu sau mới không nhịn được quay đầu lại nói: "Tại nước nóng quá— Sao hôm nay ngươi hỏi nhiều thế?"

Cố Tòng Nhứ: "…"

Cố Tòng Nhứ bị chê, cũng không truy hỏi nữa, định vào phòng của Tương Trọng Kính ngồi chờ.

Chẳng qua là y cảm thấy dùng long cốt tái tạo lại cơ thể thì sẽ không bị kết giới trói buộc nữa, vừa thong dong ra khỏi phòng tắm thì cảm giác trói buộc tứ chi lại xuất hiện lần nữa.

Cố Tòng Nhứ nhíu mày: "Cái…"

Còn chưa nói xong câu "cái quái gì" thì cả người giống như lại có thứ gì đó kéo mạnh về, bùm một tiếng văng trở về chỗ cũ.

5

Ao tắm to lớn đột nhiên nước bắn văng lên tung tóe, phát ra tiếng động cực lớn làm cho Mãn Thu Hiệp vừa chuẩn bị xong quần áo phải hết hồn.

"Tương Trọng Kính? Vừa nãy là tiếng gì thế?"

Mãn Thu Hiệp bưng quần áo chạy vào trong phòng tắm, toàn bộ nước trong ao tắm bị bắn ra tràn đầy bờ, hơi nóng bốc lên làm xung quanh chìm trong sương trắng che khuất tầm mắt.

Mãn Thu Hiệp phất tay xua tan sương trắng, phát hiện Tương Trọng Kính vẫn còn ngồi dựa vào bên bờ, tóc dài đen nhánh xõa xuống nổi lơ lửng trên mặt nước tiện thể che đậy nửa thân trên của hắn.

Mãn Thu Hiệp thấy hắn không có chuyện gì, chỉ là mặt của hắn giống như hơi ửng đỏ, lúc này mới yên tâm nói: "Ngươi ngâm quá lâu, mặt đỏ rần rồi kìa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!