Chương 5: (Vô Đề)

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

Nửa khắc sau, Tương Trọng Kính rút tay về, hé môi vươn lưỡi ra nhẹ nhàng liếm hoa văn của khế ước in trên mu bàn tay, đôi mắt cong hình lưỡi liềm tràn ngập ý cười, đôi môi đỏ thẫm nhếch lên vì vui, trông giống hệt yêu tinh cám dỗ lòng người.

7

"Nó đã là của ta."

Sói tuyết bị cưỡng ép phá vỡ khế ước sinh tử, lại bị Tương Trọng Kính cưỡng ép kí khế ước chủ tớ, nhưng nó vẫn ngơ ngáo không rõ đã xảy ra chuyện gì, đần độn ngồi xổm trên đất ẳng ẳng hai tiếng.

3

Mãn Thu Hiệp chết lặng nhìn một màn trước mắt, mãi một lúc lâu sau mới hít sâu một hơi tỉnh hồn lại.

Hắn không thể tưởng tượng nổi nói: "Ngươi… Thật sự phá vỡ khế ước của Túc Tàm Thanh…"

Tương Trọng Kính mang theo men say lảo đảo đến bên cạnh giường rồi ngã nằm xuống, vừa nói vừa nhỏ giọng cười, đôi mắt của hắn tựa như sương mù, đáy mắt hiện lên hai vệt đỏ, hàng mi dài rũ xuống tạo thành bóng mờ, càng tỏ ra mê hoặc quyến rũ.

"Nếu ngươi không tin thì có thể lén đến chỗ Túc Tàm Thanh xem."

Mãn Thu Hiệp không thể nào chấp nhận việc Tương Trọng Kính đã cạn sạch linh lực mà vẫn có thể cưỡng ép phá vỡ khế ước sinh tử của Thủ tôn Tam giới Túc Tàm Thanh, nhưng hoa văn khế ước trên tay Tương Trọng Kính không thể nào làm giả được.

Mãn Thu Hiệp khó nhọc nói: "Sao ngươi làm được hay vậy?"

Tương Trọng Kính nghiêng người, tay chống đầu, trong đôi mắt toàn là vẻ say sưa mê ly, hắn giống như một đứa trẻ đùa dai thành công, nở nụ cười ranh mãnh nói: "Không nói cho ngươi."

Mãn Thu Hiệp: "…"

Mãn Thu Hiệp còn đang khiếp sợ Tương Trọng Kính làm thế nào để kí khế ước, nhưng khi thấy bộ dáng say sưa mỉm cười khoái chí của hắn thì bỗng chốc hô hấp trở nên dồn dập.

9

Mãn Thu Hiệp thấy một màn hoạt sắc sinh hương như vậy thì mới giật mình nhận ra lúc nãy bản thân có suy nghĩ muốn hắn trở nên si đần để dễ bề kiểm soát có bao nhiêu ngu xuẩn.

Những năm qua Mãn Thu Hiệp đã gặp vô số mỹ nhân muôn màu muôn vẻ, nhưng dù xinh đẹp đến mấy thì hắn nhìn lâu nhất cũng chỉ nửa canh giờ rồi bắt đầu cảm thấy xấu xí.

Vật đổi sao dời theo thời gian, qua sáu mươi năm cuộc đời, thâm tình ái mộ gì cũng sẽ phai nhạt dần đến khi không còn lại chút gì. (nhưng cũng có tình cảm càng lâu càng khắc cốt ghi tâm)

Nhưng trong mắt Mãn Thu Hiệp, Tương Trọng Kính là đặc biệt.

2

Đã nhiều năm qua, hình ảnh Tương Trọng Kính năm đó vung kiếm xé toạc bầu trời giống như đã vững vàng khắc sâu vào trong kí ức của Mãn Thu Hiệp.

Vỏ bọc bên ngoài trên khắp thế gian này dù có đẹp cỡ nào thì cũng thua kém một ánh nhìn hút hồn tuyệt diễm của Tương Trọng Kính.

Mãn Thu Hiệp đắm đuối nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tương Trọng Kính, ma xui quỷ khiến nhích người tới, đang định mở miệng thì bên cạnh đột nhiên truyền tới một luồng yêu lực hung hãn, khí thế mạnh mẽ tấn công về phía Mãn Thu Hiệp.

Mãn Thu Hiệp nhíu mày, lạnh lùng nghiêng đầu nhìn sang, linh lực hộ thân hóa thành vô số kim châm bay lơ lửng bên người, một luồng sáng mạnh lóe lên lập tức đánh tan yêu lực kia.

Bên cạnh vốn là chỗ sói tuyết đang nằm, lúc này ở đó xuất hiện một thiếu niên áo trắng ngồi xổm nhe răng gầm gừ với Mãn Thu Hiệp, giống như là đang uy hiếp hắn.

Mãn Thu Hiệp nhướng mày: "Con sói tuyết đó, nó biến hình?"

Tương Trọng Kính mở hờ mắt, con ngươi long lanh như hạt châu lưu ly thấp thoáng hiện ra dưới hàng mi dày, cười nói: "Ồ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!