Chương 3: (Vô Đề)

Tên truyện: Sau khi rửa sạch oan khiên.

Tác giả: Nhất Tùng Âm.

Edit + Beta: Thủy Ngư.

2

Sau khi Tương Trọng Kính nằm lại trong quan tài, hắn cắn chảy máu ngón tay rồi nhanh chóng vẽ một trận pháp rườm rà lên nắp quan tài— Đó là trận pháp mà hắn đã nhìn trong suốt sáu mươi năm.

1

Những năm qua hắn có nằm mơ cũng muốn phá vỡ trận pháp yểm trên quan tài, nhưng bây giờ rõ ràng có thể đạt được tự do trong gang tấc, thế mà hắn lại tự tay nhốt mình lại.

Tương Trọng Kính ngửa đầu nhìn trận pháp được vẽ bằng máu đỏ tươi trước mắt, vết máu vẫn chưa khô, có một giọt máu đung đưa nhỏ xuống trên gò má của hắn.

Tương Trọng Kính đột nhiên hồi tưởng lại, năm đó hắn dường như ngay cả trận pháp đơn giản nhất cũng không biết vẽ.

Cứ cách ba năm mỗi khi tết đến, Tam môn sẽ tổ chức buổi học giao lưu cho các đệ tử cùng nhau luận đạo, tính tình của Tương Trọng Kính lầm lũi ít nói, một lòng một dạ chỉ biết có luyện kiếm, ngoài Tấn Sở Linh và Túc Tàm Thanh ra, hầu như không nói chuyện với ai khác.

26

Thiên phú trận pháp của Tấn Sở Linh có thể xưng là thiên hạ đệ nhất, thiếu niên hăm hở thường xuyên đắc ý khoe khoang với Tương Trọng Kính.

Tính tình của Tương Trọng Kính rất tốt, luôn ôn tồn khen gã giỏi, sẽ không để gã buồn dù chỉ một chút.

Tương Trọng Kính cố gắng học nửa năm nhưng ngay cả trận pháp đơn giản nhất cũng không nhớ được, Tấn Sở Linh được tâng bốc quá đà, đâm ra càng ngày càng cảm thấy đồ ngốc chỉ biết có mỗi luyện kiếm như Tương Trọng Kính không xứng với gã, ngoài sáng hay trong tối, vô tình hay cố ý, gã đều dùng dáng vẻ nhỏ bé tội nghiệp nói ra những lời giết tâm với Tương Trọng Kính.

20

"Tương ca đã cố gắng lắm rồi, chỉ tại trận pháp này quá khó!"

"Cái tên Túc Tàm Thanh kia đúng là phế vật, trận pháp dễ ợt này mà cũng không học được, phải để ta dạy đến lần thứ hai… Ca đừng nên tức giận, ta không phải nói ca không giỏi!"

14

"Ca, chúng ta không học nữa, ngươi cứ lo luyện kiếm đi, nếu sư tôn có hỏi thì A Linh sẽ giúp ngươi che giấu."

Che giấu cái gì?

Che giấu Tương Trọng Kính thật sự là một tên phế vật?

Tấn Sở Linh không biết lúc ấy nghe gã nói những lời nói sắc lẻm giết người không thấy máu như thế, trong lòng Tương Trọng Kính là cảm giác gì.

Gã chỉ biết là ngày đầu tiên gặp lại trong suốt sáu mươi năm qua, Tương Trọng Kính của năm đó không biết vẽ dù là trận pháp đơn giản nhất nhưng bây giờ lại có thể trong chớp mắt vẽ ra trận pháp cao cấp nhất do chính gã sáng tạo, trong lòng gã bây giờ hối hận như cuồng phong bão táp, từng đợt từng đợt tấn công tới gần như nhấn chìm gã xuống đáy biển.

1

Theo tiếng cạch khép lại của quan tài, con ngươi của Tấn Sở Linh thoáng chốc hiện lên một vệt đỏ tươi.

Tương Trọng Kính an tường nằm trong quan tài, nhắm mắt lại chờ chết.

Tiếng nói châm biếm của Cố Tòng Nhứ từ không trung truyền tới: "Ngươi không làm gì hết à?"

Tương Trọng Kính nhắm mắt, miễn cưỡng nói: "Nếu ta quay lại khoảng mấy chục năm trước, ta sẽ vung kiếm đánh vỡ đầu chó của bọn chúng."

2

Cố Tòng Nhứ ám chỉ: "Bây giờ ngươi cũng có thể mà, chỉ cần ngươi giao thân thể cho ta, ta có thể một hớp nuốt sạch ba kẻ ngoài kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!