Chương 49: (Vô Đề)

Thế nhưng nàng, người ngày thường luôn đề phòng hắn, đêm nay lại ngủ say như vậy.

Hắn chen vào, vai đã chạm vào khuỷu tay nàng, vẫn không thấy động tĩnh gì, quay đầu nhìn lại, một bên má nàng đang áp vào chiếc gối gấm màu hồng phấn, ánh đèn đậu nhỏ bên giường không sáng lắm, nhưng cũng chính vì ánh sáng mờ ảo đó, khiến khuôn mặt trước mắt hiện lên vẻ đẹp dịu dàng mà ban ngày không có.

Đã không đánh thức được nàng, vậy thì cứ nhìn cho đã, Yến Trường Lăng xoay người, chống tay lên má, vô tư quan sát nàng.

Bà mối nói không sai.

Dung mạo của Bạch đại nương tử này, quả thực không tìm ra được một khuyết điểm nào.

Kiếp trước ở biên quan, hắn đã vô số lần tưởng tượng ra dung mạo của nàng, khuôn mặt trong đầu mơ hồ không rõ, bây giờ cuối cùng cũng có hình hài, hiện lên rõ ràng trong mắt hắn.

Dung mạo của nàng không khiến hắn thất vọng, hoàn toàn thỏa mãn lời khoác lác của hắn trước đây.

Nghe nói người có vầng trán đầy đặn là người có số mệnh tốt.

Kiếp trước sao lại c.h.ế. t thảm như vậy chứ.

Tóc nàng thật nhiều, trước đó có mấy lần quấn vào mặt hắn, lúc đó hai người còn chưa thân quen, hắn không dám động đậy, đêm nay sau khi hôn một cái, coi như đã kéo gần khoảng cách đôi chút, đưa tay vén một lọn tóc, quấn quanh ngón tay vài vòng, rồi đưa lên mũi ngửi.

Không chỉ có mùi hương của hoa lê, dường như còn có một mùi hương đặc trưng của nữ nhi.

Chơi đủ rồi, sợ đè lên nàng, hắn vuốt lại tóc cho nàng, đặt lên đỉnh đầu.

Ánh mắt nhìn xuống, lại thấy đôi mắt nàng.

Tò mò tại sao lông mi của nàng lại cong lên như vậy? Tay nhanh hơn não, ngón tay giơ lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, khiến nàng khó chịu, nhíu mày, xoay người, quay lưng về phía hắn.

Yến Trường Lăng:...

Không nhìn thấy nữa rồi, thôi ngủ vậy.

Nằm một lúc, lại cảm thấy không cam lòng, xoay người lại, nắm lấy tay nàng đặt bên ngoài chăn, siết chặt trong lòng bàn tay.

Vẫn không thể vơi đi nỗi tiếc nuối trong lòng.

Cuối cùng, ngón tay từ từ luồn vào kẽ tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, ôm eo nàng, cuối cùng cũng có thể nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Minh Tế vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt thiếu niên anh tuấn.

Mùa hè đến rồi, Kim Thu cô cô nói trong phòng nên thông gió nhiều hơn, mấy hôm trước đã tháo màn che xuống, một tia nắng ban mai chiếu vào giường, bóng của khung cửa sổ hoa mai nhẹ nhàng in lên trán thiếu niên.

Thiếu niên như ngọc say ngủ trên giường.

Đột nhiên nghĩ đến câu thơ này, Bạch Minh Tế sững người, tự mắng mình sao lại có những suy nghĩ lệch lạc như vậy, nhớ tới sự đường đột của mình đêm qua, lo lắng lại dọa hắn chạy mất, nên không dám có ý nghĩ gì khác.

Đêm qua không biết sao mình lại ngủ trước, ngủ rất say.

Không muốn đánh thức hắn, nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nhưng một tay lại không rút ra được.

Sững sờ, cúi đầu nhìn xuống.

Hỏng rồi.

Không nhớ ra là lúc nào đã mười ngón tay đan vào nhau với hắn.

Lúc này mới cảm thấy ngón tay hơi tê, cẩn thận rút tay ra, liếc nhìn, người trên giường vẫn nhắm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!