Yến Trường Lăng đến giờ Thân buổi chiều mới vào cung, lúc đến Ngự thư phòng, Chu Cẩm Thành đã đến từ lâu.
Không phụ sự giao phó của hắn, đã đưa tờ thánh chỉ tìm lại được, nguyên vẹn giao cho Hoàng thượng, nhưng lại không tranh công, ngược lại Hoàng thượng tâm trạng tốt, chủ động nói muốn ban thưởng cho hắn, bị hắn từ chối:
"Đều là công lao của Yến Chỉ huy sứ, thần không dám tranh công."
Sau đó liền quỳ trên mặt đất mãi không dám đứng dậy.
Mãi đến khi Yến Trường Lăng đến, Chu Cẩm Thành mới chịu hết sức, ngã xuống đất, ngất xỉu.
Đồ đã mất đã tìm thấy, người trộm đồ tự nhiên cũng phải tra ra, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng, Yến Trường Lăng quỳ trên mặt đất, tạ tội với Hoàng thượng:
"Thần không bắt được tên trộm, xin bệ hạ trách phạt."
Hoàng thượng không hề để ý, đứng dậy đích thân ra ngoài đỡ Yến Trường Lăng dậy, hoàn toàn không quan tâm đến Chu thế tử đang ngã trên mặt đất, là sống hay chết.
Dẫn người vào phòng trong, đuổi hết đám nô tài bên dưới ra ngoài, Hoàng thượng lập tức thay đổi sắc mặt, cảm kích ôm chầm lấy Yến Trường Lăng:
"Vân Hoành, ngươi lại cứu trẫm một mạng."
Thánh chỉ ông ta đã kiểm tra rồi, đúng là thứ ông ta đã đánh mất không sai.
Hoàng thượng vừa rồi nhìn chằm chằm vào tờ thánh chỉ thất lạc được kia gần nửa canh giờ, trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tia lửa, chỉ thiếu chút nữa là đốt ra một cái lỗ trên đó.
Nhớ lại những ngày này mình phải chịu đựng dày vò, suýt chút nữa không thể đối mặt với tổ tiên, trở thành trò cười lớn nhất trong số các Hoàng đế đời trước, mấy lần muốn c.h.é. m tên đang quỳ ở bên ngoài kia, cho xong chuyện.
Nhưng lại không thể không nhịn.
Chém rồi, chuyện mình làm mất thánh chỉ sẽ hoàn toàn bại lộ.
Nhưng cơn giận này không thể nhịn.
Từ khi Hoàng hậu sinh cho hắn ta một đứa con trai, những năm này hắn ta đối xử với nhà họ Chu không tệ, không ngờ bọn họ lại muốn cưỡi lên đầu mình.
Không thể giết, cũng tuyệt đối không thể để bọn họ sống yên ổn.
Tên trộm tuy không bắt được, nhưng chạy được bụt chạy không thoát chùa, từ người quản gia Mã ở Bạch phủ, rất nhanh đã điều tra ra manh mối, lại có liên quan đến cung nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu.
Hôm nay Hoàng thượng nghỉ, không cần dậy sớm, Chu gia quốc công Quang Diệu ngủ thêm một lúc, sau khi dậy, bên ngoài có người tới, là một vị mưu sĩ trong phủ của ông ta, tên là Tô Trác.
Người đứng ở ngoài rèm châu, chắp tay thi lễ: Quốc công gia.
Chu Quang Diệu liếc nhìn xung quanh, ra lệnh lui hết những người hầu hạ:
"Các ngươi đều lui xuống đi."
Đợi đám nha hoàn, tiểu đồng trong phòng lui hết, Tô Trác mới vén rèm châu bước vào, lấy ra trong tay áo một vật, hai tay dâng lên:
"Quốc công gia, lấy về rồi ạ."
Chu Quang Diệu nhận lấy, mở ra xem một lượt.
Ấn chương không có.
Bận rộn một hồi, lại còn gây ra một trận náo loạn, lông mày nhíu lại một cỗ phiền não, nhịn không được mắng:
"Nhát gan như chuột, có thể làm nên đại sự gì!"
Cả đời chỉ dựa vào đàn bà, câu này quả thực không sai, lại hỏi: Xử lý sạch sẽ chưa?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!