Hôm nay Hoàng thượng nghỉ, không cần dậy sớm, Chu gia quốc công Quang Diệu ngủ thêm một lúc, sau khi dậy, bên ngoài có người tới, là một vị mưu sĩ trong phủ của ông ta, tên là Tô Trác.
Người đứng ở ngoài rèm châu, chắp tay thi lễ: Quốc công gia.
Chu Quang Diệu liếc nhìn xung quanh, ra lệnh lui hết những người hầu hạ:
"Các ngươi đều lui xuống đi."
Đợi đám nha hoàn, tiểu đồng trong phòng lui hết, Tô Trác mới vén rèm châu bước vào, lấy ra trong tay áo một vật, hai tay dâng lên:
"Quốc công gia, lấy về rồi ạ."
Chu Quang Diệu nhận lấy, mở ra xem một lượt.
Ấn chương không có.
Bận rộn một hồi, lại còn gây ra một trận náo loạn, lông mày nhíu lại một cỗ phiền não, nhịn không được mắng:
"Nhát gan như chuột, có thể làm nên đại sự gì!"
Cả đời chỉ dựa vào đàn bà, câu này quả thực không sai, lại hỏi: Xử lý sạch sẽ chưa?
Tô Trác gật đầu.
"Quốc công gia yên tâm."
Chu Quang Diệu đứng dậy, chỉnh lại cổ áo quan phục, lát nữa còn phải vào cung một chuyến.
Mấy ngày nay Hoàng thượng càng thêm cố chấp, quyết tâm muốn thanh trừng Ngự thư phòng rồi, vẫn phải nghĩ cách để ông ta sớm từ bỏ ý định.
Còn về thứ này, tuyệt đối không thể trả lại.
Tuy rằng lần này Yến Trường Lăng đột nhiên hồi kinh, đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ông ta, khiến cho đạo thánh chỉ nhằm vào hắn ta này không dùng được nữa, nhưng giữ lại rồi sẽ có ngày dùng tới.
Chu Quang Diệu bảo Tô Trác cất kỹ đồ, lại dặn dò:
"Nhìn chằm chằm Yến Trường Lăng."
Hôm qua Hoàng thượng đã thay Thẩm Khang, để Yến Trường Lăng lên thay, quả nhiên vẫn là tình anh em sâu đậm, bệ hạ đối với người phủ Yến Hầu vô cùng tín nhiệm.
Cứ xem hắn ta có bản lĩnh gì để hoàn thành nhiệm vụ.
Rửa mặt xong, ăn sáng xong, đang định ra cửa vào cung, người còn ở hành lang, đối diện đã có người chạy tới, khom lưng chạy như bay, giống như trời sắp sập đến nơi, vội vàng hô:
"Quốc công gia, không xong rồi!"
Chu Quang Diệu liếc mắt một cái đã nhận ra, là tiểu đồng bên cạnh tên con trai bất tài của ông ta, loại lời này ông ta nghe nhiều rồi.
Nô tài giống hệt chủ tử, chẳng tiến bộ chút nào, trầm giọng quát: Nói cho rõ ràng!
Tiểu đồng cũng đã quen rồi, rất biết chọn điểm quan trọng để nói, Bịch-- quỳ xuống đất, khóc lóc nói:
"Thế tử gia làm mất thánh chỉ rồi."
Cái gì?!
Chu Quang Diệu chưa kịp hoàn hồn.
Thánh chỉ nào?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!