Chương 32: (Vô Đề)

Người trong quan trường mắt nhiều tai lắm, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ biến thành chủ đề bàn tán trên bàn ăn của người khác.

Chuyện lớn như vậy xảy ra ở Bạch phủ, đã sớm bị người ta lôi ra bàn tán xôn xao.

Một thiếp thất mà thôi, nói thẳng ra thì thủ đoạn g.i.ế. c c.h.ế. t một cách bí mật rất nhiều.

Thế mà lại báo án, đưa lên công đường.

Còn kinh động đến cả Đại Lý Tự, đây chẳng phải là tự mình bôi tro trát trấu lên mặt mình sao?

Vụ án kết thúc, trong phủ còn mất thêm một Bạch nhị gia.

Có người lắc đầu cười nói:

"Vị thiếp thất này của Bạch gia có thể nhắm mắt rồi." Lời nói bóng gió châm biếm Bạch gia ngay cả chuyện nhỏ cũng không giải quyết được, xem ra trong nhà thật sự không có người làm chủ rồi.

Nhưng người trong cuộc thì ai cũng giả vờ như không biết gì, lại bàn luận đến một chuyện khác.

Hôm nay sau khi tan triều, tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều bị giữ lại, chờ hoàng đế triệu kiến từng người một.

Đứng trong đám đông quan viên, lúc này khó tránh khỏi việc nói chuyện phiếm, vị thị lang Lễ bộ bên cạnh nghiêng đầu sang nhỏ giọng hỏi:

"Bạch đại nhân, có nghe được tin tức gì không?"

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, em trai ruột g.i.ế. c c.h.ế. t ái thiếp của mình, Bạch Chi Hạc nào còn tâm trạng đâu, sắc mặt âm trầm, lắc đầu.

Người bên cạnh tiếp lời:

"Cẩm Y Vệ lục soát khắp thành, đã lục soát bao nhiêu ngày rồi, cứ náo loạn như vậy, chẳng lẽ muốn phong thành sao?"

Một chữ náo loạn khiến những người xung quanh không ai dám tiếp lời.

Nhưng vị tu soạn Hàn Lâm Viện là Lưu Chương vốn là người không sợ chết, cả gan nói:

"Ngươi nói xem bệ hạ làm mất thứ gì? Nếu nói ra, chúng ta cũng có thể giúp tìm."

Càng không ai để ý đến hắn.

Vừa dứt lời, tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế lại quay trở lại, đi đến trước mặt Lưu Chương vừa mới lên tiếng, hô tên hắn và Bạch Chi Hạc:

"Hai vị đại nhân, bệ hạ có lời mời."

Trước đó không biết những người được gọi vào nói gì với hoàng đế.

Lần này tự mình vào mới biết.

Không phải hỏi chuyện, mà là bị lôi đi xem xử phạt.

Phía dưới quỳ đầy một đám người, toàn là quan viên trong triều, còn người bị trói trên ghế hình là đám nô tài hầu hạ trong Ngự thư phòng ngày hôm đó bức tranh bị mất.

Hoàng đế hạ lệnh, thị vệ thi hành hình phạt cầm tấm ván rộng một ngón tay, hung hăng đánh lên người đám nô tài kia.

Chết một người, lại lôi người khác ra.

Tiếp tục đánh, đánh c.h.ế. t mới thôi.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, đôi mắt giống như báo săn nổi giận, lướt qua từng người, cuối cùng nhìn thấy m.á. u chảy xuống chân bọn họ, nhuộm đỏ quan phục của bọn họ, từng người từng người sợ đến run rẩy, mới dịu giọng nói:

"Trẫm dọa các khanh rồi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!