Một đời chiến tướng, tính tình nóng nảy nói c.h.é. m người là thật sự sẽ c.h.é. m người, lúc này đang nổi nóng, ai cũng không dám hó hé.
Chỉ có Yến Trường Lăng tiến lên, nhẹ giọng gọi: "Phụ thân."
"Hồ đồ!" Yến Hầu gia quát lớn: "Con tự mình làm thì thôi, còn kéo cả con dâu ta vào ngục tối, Yến gia ta chưa từng có người đàn ông nào kém cỏi như con."
Yến Trường Lăng:...
Lâu lắm rồi không nghe thấy lời trách mắng như vậy, nghe vào tai lại là một loại hưởng thụ.
Yến Hầu gia thấy hắn không những không tự kiểm điểm, ngược lại còn vẻ mặt cười cợt, tức đến nghẹn lời, từ nhỏ đã không làm gì được thằng nhóc thỏ này, bảo bối của mình, làm sao nỡ thật sự mắng nó chứ.
Quay đầu nhìn về phía Bạch Thượng thư, giọng điệu liền gay gắt hơn nhiều: "Sao, tiểu thiếp của Thượng thư đại nhân c.h.ế. t rồi, là muốn Thiếu phu nhân nhà ta chôn cùng à?"
Bạch Thượng thư đến đón Tam nương tử Bạch Sở.
Tối qua gõ trống kêu oan, Bạch Sở bị đánh hai mươi gậy, sống c.h.ế. t không chịu về, cũng nghỉ lại nha môn.
Sáng nay Vương Triển sai người đi mời Bạch Thượng thư tới.
Vụ án đã giao cho Đại Lý Tự, người tự nhiên cũng nên đi, dù nàng ta là đi Đại Lý Tự, hay là về Bạch gia, cũng không còn liên quan gì đến nha môn hắn nữa.
Bạch Thượng thư canh giữ t.h. i t.h. ể cả đêm, dường như quá mức đau buồn, sắc mặt tiều tụy như sáp vàng, bị Yến Hầu gia mỉa mai một hồi, vẫn bất động như núi, cũng không lên tiếng.
Một tiểu thiếp c.h.ế. t rồi, dường như thật sự đã câu hồn ông ta đi.
Hai nhà nói ra, cũng là thông gia, trước đây gặp nhau trên quan trường, Yến Hầu gia nể tình này, luôn chủ động bắt chuyện vài câu.
Chuyện hôm nay vừa xảy ra, Yến Hầu gia thật sự coi thường ông ta.
Rốt cuộc không thể xé rách mặt, người đã ra rồi thì thôi, ngẩng đầu nhìn hai người còn đứng chôn chân tại chỗ: "Còn ngẩn ra đó làm gì, về nhà!"
Nhạc Lương chờ đợi đã lâu bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: "Hầu gia, xin chậm đã."
Yến Hầu gia dừng bước, chậm chạp quay đầu lại, cười lạnh nói: "Nhạc đại nhân muốn bắt người?"
Nhạc Lương lui về sau hai bước, chắp tay hành lễ với ông ta, rồi mới đứng dậy nói: "Tối qua Bạch gia Tam cô nương gõ trống kêu oan, tố cáo Thiếu phu nhân là hung thủ thật sự, đã lập hồ sơ tại nha môn, vì thanh danh của Thiếu phu nhân, hạ quan cho rằng, Thiếu phu nhân vẫn nên cùng hạ quan đi Đại Lý Tự trước."
Đây là cái quy củ quỷ quái gì.
Yến Hầu gia cười lạnh một tiếng: "Gõ cái trống rách nát, liền muốn giam giữ người của Hầu phủ ta, vậy lão tử bây giờ liền gõ, gõ nát cái trống, có phải là có thể giam giữ hết đám người tạp nham trên triều đình kia vào trong không?"
Một câu mắng cả đám người.
Tướng quân tính tình chính là như vậy, không chơi được trò văn vẻ của văn nhân, thứ gì nhìn không vừa mắt thì trực tiếp mắng, cũng không quản có đắc tội người hay không.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù người thật sự là Thiếu phu nhân nhà ông ta giết, thì sao? Một tiểu thiếp dám cưỡi lên đầu chủ mẫu đích nữ, không đáng c.h.ế. t sao?
Nhạc Lương bị ông ta nói cho nghẹn họng, á khẩu không trả lời được, nên nói cũng đã nói rồi, không lên tiếng nữa.
"Đi." Chỗ quỷ quái này, Hầu gia một khắc cũng không muốn ở lại nữa, sợ ở lâu thêm, thật sự sẽ c.h.é. m người, đang định xoay người, phía sau Bạch Minh Tế bỗng nhiên gọi: "Phụ..."
Mở miệng rồi Bạch Minh Tế mới nhận ra, hai đời nay, mình dường như chưa từng gọi vị Yến Hầu gia này là phụ thân.
Sau khi thành thân còn chưa kịp để nàng đi kính trà, Yến Trường Lăng đã ra chiến trường, trong nhà không có mẹ chồng, vì bất tiện, hai người hầu như không gặp mặt nhau.
Đối với Yến Hầu gia, trong lòng nàng luôn mang ơn.
Dù sao thì, ở kiếp trước lúc cuối cùng, ông ấy ddax cho nàng một bức hưu thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!