Bạch Minh Tế có chút bất ngờ.
Bạch Sở ngày thường nhu nhược, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, còn Nguyễn Yên thì lúc nào cũng tươi cười, ngay cả mắng chửi người cũng đều mỉm cười. Trước đây không thấy hai người có điểm nào giống nhau, bây giờ mới thấy, khi nổi điên lên thì y hệt nhau.
Vừa vào đã giở trò, lưng Vương Triển ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mới bắt đầu thôi mà...
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục làm theo trình tự, hỏi:
"Tam nương tử đêm khuya đánh trống, có oan khuất gì?"
Bạch Sở bị người ta giữ tay, không thể tới gần, đau đớn ngồi phịch xuống đất, ánh mắt tràn đầy oán hận, giọng nói nghẹn ngào:
"Ta lấy danh nghĩa Bạch Tam cô nương nhà họ Bạch, cáo trạng Bạch Đại nương tử - Bạch Minh Tế, đã sát hại Nguyễn di nương của Bạch phủ."
Lẽ ra lúc này Vương Triển nên hỏi: Có bằng chứng gì?
Nhưng chuyện xấu xa của nhà họ Bạch, kinh thành đã sớm đồn thổi khắp nơi. Vở kịch của chủ mẫu nhà họ Bạch và di nương mới vừa kết thúc chưa đầy hai năm, mọi người vẫn còn nhớ rõ.
Cái c.h.ế. t của chủ mẫu nhà họ Bạch, cho dù không liên quan đến Nguyễn di nương kia, thì cũng không thoát khỏi liên quan. Từ đó về sau, Bạch Đại nương tử này và di nương kia nước sông không phạm nước giếng. Cuối cùng, Nguyễn di nương thất bại, rời khỏi Bạch phủ.
Những năm nay, Đại nương tử không âm thầm giải quyết, đã là kỳ lạ, không ngờ lần này ra tay lại để lộ dấu vết.
Vương Triển đương nhiên không thể để nàng ta lúc này thật sự đưa ra chứng cứ, tự chuốc lấy phiền phức cho mình. Hắn quay đầu liếc nhìn Yến Trường Lăng bên cạnh.
Tiếp theo chính là lúc nể mặt hắn.
Ngồi dịch sang một bên, Vương Triển quay đầu lại ôn hòa hỏi Bạch Sở:
"Tam nương tử có phải hiểu lầm gì không? Chị em ruột thịt..."
Ta nào dám!
Bạch Sở thê lương cắt ngang lời hắn, trừng mắt nhìn Bạch Minh Tế, mỉa mai nói:
"Ta có đức hạnh gì mà xưng chị gọi em với ả? Ả bản lĩnh hơn người, đừng nói là ta, ngay cả phụ thân, huynh trưởng, lão tổ tông nhà họ Bạch, ai dám lên tiếng với ả?"
"Ả dựa vào việc có Thái hậu nương nương chống lưng, ở trong nhà tác oai tác quái. Hai huynh trưởng tư chất không bằng ả, liền bị ả trăm phương ngàn kế mắng chửi, sỉ nhục. Các ngươi cứ đi hỏi xem, trong phủ ai mà không ghét ả? Ai nhìn thấy ả mà không phải nhường bộ ba phần?
Bao nhiêu năm nay, ta và di nương luôn an phận thủ thường, ở trong phủ cẩn thận dè dặt, sống chui lủi. Thế mà ả vẫn chưa vừa lòng, nhất định phải đuổi tận g.i.ế. c tuyệt mới thôi...
"Bạch Sở gào khóc tố cáo. Đêm nay có thể đến đây, nàng ta đã chuẩn bị sẵn sàng liều c.h.ế. t một phen, nàng ta muốn cho tất cả mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Bạch Minh Tế. Yến Thế tử tới đây vừa đúng lúc. Bạch Sở hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, định liều c.h.ế. t một phen:"Ả còn... Ả không biết liêm sỉ, cùng với Nhạc...
"Bạch Minh Tế đứng đó, sắc mặt vẫn không đổi, không hề có ý định ngăn cản. Đây là muốn tìm chết, không quan tâm đến sống c.h.ế. t của hắn nữa rồi. Yến Trường Lăng đứng bên cạnh xem kịch nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng:"Tam nương tử cẩn ngôn!
"Rồi lại ôn tồn hỏi nàng ta:"Hôm qua nghe tỷ tỷ ngươi nói, Tam nương tử đã có người trong lòng, không biết là công tử nhà nào?
Ta là tỷ phu, có lẽ có thể giúp đỡ được đôi chút."
Tuy trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, nhưng ai cũng nhìn ra vẻ cảnh cáo trong ánh mắt đó.
Bạch Sở ngẩn người, không ngờ Yến Trường Lăng lại có thái độ như vậy.
Lời nói bị cắt ngang, nàng ta cũng biết sợ hãi, luống cuống nhìn Bạch Minh Tế, lại thấy sắc mặt nàng bình tĩnh đến đáng sợ.
Nếu là ngày thường, vị Đại tỷ tỷ này của nàng ta, đã sớm nổi giận rồi.
Sự việc bất thường tất có ẩn tình. Nàng ta càng như vậy, lại càng khiến người ta sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!