Chương 162: Cuộc sống thường ngày sau hôn nhân 1

Mùa xuân trôi qua, tháng tư âm lịch đến, cái lạnh lẽo trong không khí sáng sớm và chiều tối dần tan biến, khí hậu càng thêm ôn hòa, ánh nắng ban ngày thậm chí còn có chút gay gắt.

Tố Thương nói rằng đầu hè đã đến,

"Cả bức tường hoa hồng leo ở sân sau, chỉ sau một đêm đã nở rộ nửa bức tường, hương thơm bay đến tận mũi nô tỳ, nô tỳ đi hái cho nương tử mấy cành, để nương tử tỉnh táo lại."

Tính cách Bạch Minh Tế thẳng thắn, không có điểm nào giống khuê nữ, nhưng kỳ lạ là, nàng lại cực kỳ thích hoa.

Trải qua một mùa đông, sân viện vốn đơn sơ của Yến Trường Lăng đã thay đổi chóng mặt, hai bên núi giả được dỡ bỏ, trồng cây mộc lan trắng, hải đường.

Cây đa cổ thụ trước kia vẫn còn đó, nhưng chiếc bàn đá bên dưới đã được thay thế bằng một chiếc bàn đá dài và lớn hơn, Bạch Minh Tế ngồi ở một bên, xin nha hoàn cây kéo, đang tỉa cây tùng bách mà Bạch Minh Cẩn tặng nàng, đáp lời Tố Thương:

"Được, ngươi đi hái đi, hái về ta cùng tỉa."

Dư ma ma ở bên cạnh nhìn mà thót tim, không nhịn được nói:

"Thiếu phu nhân, cứ để nô tài làm cho, người cứ ngồi xem, muốn tỉa thế nào, chỉ huy nô tài, nô tài cầm kéo."

Bạch Minh Tế mang thai ba tháng, bụng vẫn còn bằng phẳng, tuy không nhìn ra bên trong có một cục cưng, nhưng người trong phủ đều biết, trong bụng nàng đang mang hy vọng của Yến gia sau này.

Lão phu nhân đã dặn dò kỹ càng, không cần làm việc gì khác, nhất định phải hầu hạ Thiếu phu nhân thật tốt, không được để xảy ra sơ suất gì.

Nhìn cây kéo lắc lư trong tay Bạch Minh Tế, Dư ma ma lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.

Bạch Minh Tế không cho là vậy, an ủi:

"Ma ma yên tâm, tay con rất vững."

Một nha hoàn mới đến, là một cô bé mười mấy tuổi, đột nhiên chen vào một câu:

"Đúng vậy, lần trước Thiếu phu nhân mượn cây thương bạc của Thế tử gia, tiện tay ném một cái, đã ghim chặt vào thân cây, muốn lấy cũng không lấy ra được, tay sao có thể không vững được chứ?"

Kiếp trước, khi hai người mới gặp nhau, Bạch Minh Tế đã giật lấy cây thương của hắn, đ.â. m một lỗ lớn trên cây đa trước mặt.

Kiếp này vốn không có đoạn đó, mỗi lần nhìn cây đa, Bạch Minh Tế luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, liền cầm cây thương của hắn, đ.â. m thêm một lần nữa.

Chuyện này ai cũng biết.

Lúc Thiếu phu nhân ném cây thương bạc của hắn, Thế tử gia chỉ khoanh tay đứng ở cửa, nhìn nàng cười.

Trong sân đứng năm sáu nha hoàn, ai nấy đều vây quanh Bạch Minh Tế đang tỉa hoa cỏ, không nhịn được cười thành tiếng.

Dư ma ma vừa nhìn thấy lại là cô bé không cẩn thận kia, lập tức quát:

"Không biết lớn nhỏ, chuyện của chủ tử sao có thể tùy tiện bàn tán?"

Dư ma ma có vẻ uy nghiêm, làm việc dứt khoát, ngày thường người dưới đều có chút sợ bà, cô bé kia rụt cổ, viện cớ tránh đi:

"Hôm nay nắng to, nô tỳ đi pha cho Thiếu phu nhân chút trà hoa giải khát."

Bạch Minh Tế mỉm cười, mặc kệ cô bé.

Ngày Yến Hầu phủ gặp nạn, nha hoàn, bà tử trong phủ người thì chạy, người thì trốn, gần như đi hết.

Sau khi Yến gia thoát chết, Bạch Minh Tế đã gọi hơn trăm người từ nha môn, chọn ra một nửa để lại, phân bổ đến các sân viện.

Nàng không yêu cầu khắt khe với nha hoàn, chỉ cần tay chân sạch sẽ, phẩm hạnh tốt là được.

Mấy nha hoàn được chọn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đều nhanh nhẹn, hoạt bát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!