Chương 15: (Vô Đề)

Nghe thấy tên Phò mã, Bạch Minh Tế giật thót tim, ánh mắt len lén liếc nhìn tập hồ sơ trong tay chàng.

Chàng điều tra Triệu Trẩn làm gì?

Tên gian thần bán nước hại bạn đó, c.h.ế. t rồi thì thôi, phí sức làm gì?

Chạy đến Đại Lý Tự đòi hồ sơ như vậy, là muốn điều tra ra hung thủ?

Sau đó thì sao, còn muốn báo thù cho hắn hay sao.

Yến Trường Lăng ngược lại có thể hiểu nàng, lúc này Mạnh Uyển đối với Bạch Minh Tế mà nói, là cọng rơm cứu mạng, nhưng cọng rơm có thể lấy mạng người thì không cần cũng được.

Là phu quân, chàng đã giải quyết giúp nàng, chỉ là việc nhỏ, không cần nàng cảm ơn. Điều tra cũng vô dụng, xe ngựa của Mạnh Uyển đã rơi xuống vực, c.h.ế. t không toàn thây.

Nhạc Lương lại vô cùng tận tâm, nhìn tập hồ sơ trong tay Bạch Minh Tế, phân tích cho nàng:

"Xe ngựa của Mạnh di nương khi đi qua Cửu Lĩnh Pha, không đi đường lớn, mà đi đường tắt phía dưới."

Con đường phía dưới đó thực ra không phải là đường quan chính thức, mà là con đường tắt do rất nhiều xe ngựa cán qua tạo thành, lúc trời quang mây tạnh, đi con đường này có thể tiết kiệm được một nén hương thời gian.

Trời mưa thì gần như không ai đi, bên cạnh là vực sâu, sơ sẩy một chút là sẽ tan xương nát thịt, dù có vội vàng đến đâu cũng sẽ không có ai vội vàng đi đầu thai.

Về lý do, Nhạc Lương nói:

"Thời điểm xe ngựa của Mạnh di nương đi qua, trên đường lớn phía trên, hình như có mấy tảng đá lớn chắn đường."

Đá lớn? Hôm đó biết tin Mạnh Uyển gặp chuyện, Bạch Minh Tế đã đến Cửu Lĩnh Pha, cũng rất kỳ lạ tại sao Mạnh Uyển lại chọn đi đường tắt phía dưới, đã lên đường lớn phía trên kiểm tra, không hề nhìn thấy đá rơi.

Nhạc Lương lùi lại hai bước, không biết là cố ý hay vô tình, ánh mắt nhìn về phía người đang chăm chú nghe, chậm rãi nói:

"Sau đó có người đã đẩy đá sang một bên."

Yến Trường Lăng nghe đến nhập thần, bị hắn nhìn như vậy, liền cười thoải mái.

Nhạc Lương dời mắt, tiếp tục nói:

"Tuy mưa lớn đã cuốn trôi không ít dấu vết, nhưng vẫn có dấu vết để lần theo, sườn núi phía trên có dấu vết bị cạy."

Chỗ này đúng là sơ suất, Yến Trường Lăng cầm tập hồ sơ, ngón tay khẽ xoa xoa.

Mà Bạch Minh Tế cũng nghe ra, là có người cố ý làm,

"Ý của Nhạc đại nhân là, cái c.h.ế. t của di mẫu, không phải là tai nạn?"

Đúng là hiếm thấy, kiếp này ngoài mình ra còn có người muốn lấy mạng bà ta, hơn nữa còn ra tay trước cả nàng.

Nhạc Lương gật đầu,

"Mưa lớn nửa tháng, thung lũng quá sâu, việc tìm kiếm gặp rất nhiều khó khăn, khi nào có tin tức, Nhạc mỗ sẽ báo cho Thiếu phu nhân."

Đã ba ngày trôi qua, cho dù lúc đó người còn sống, bây giờ cũng đã chết.

Tìm thấy thì sao, tám chín phần đã không còn hình người.

Yến Trường Lăng không dám nhìn tiểu nương tử bên cạnh đang căng thẳng, nhích m.ô.n. g sang, cắt ngang lời Nhạc Lương đối diện,

"Nhạc đại nhân quả nhiên lợi hại, chắc hẳn vụ án của Phò mã, đã phá rồi?"

"Ba ngày trước, Phò mã đúng là đã về hẻm Trang Nguyên." Nhạc Lương lấy một thứ từ trong tay áo đưa cho chàng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!