Chương 12: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Kim Thu cô cô nhìn ánh sáng nơi chân trời dần lên cao, ước lượng thời gian rồi đi vào, vừa vén rèm châu lên, lại thấy hai vị chủ tử đã dậy từ sớm, ngồi trên chiếc ghế đẩu trước giường, mỗi người ngồi một bên, dưới mắt rõ ràng là một quầng thâm, trên mặt đều không có tinh thần.

Kim Thu cô cô ngẩn người:

"Thế tử, thiếu phu nhân, sao không ngủ thêm một lát."

Đêm qua cũng không nghe thấy tiếng gọi nước…

Nàng tránh ánh mắt của Kim Thu cô cô, đứng dậy đáp: Không ngủ nữa.

Kim Thu cô cô không nhìn ra manh mối, vội vàng gọi  Tố Thương, hai người bưng nước vào hầu hạ rửa mặt, quần áo cần thay đã được chuẩn bị từ tối qua, Kim Thu cô cô mang vào phòng trong, đưa cho nàng.

Việc thay quần áo cho phu quân, phải do nàng tự tay làm.

Tay đưa tới, nàng  lại như không thấy, vô cùng tự nhiên xoay người, đi sang một bên súc miệng.

Kim Thu cô cô sững sờ, còn chưa hoàn hồn, quần áo trên tay đã bị Yến Trường Lăng nhận lấy.

Hai người tự mặc quần áo xong, ra ngoài ngồi trên bồ đoàn.

Mắt thật sự rất mỏi, lúc này trời sáng người tỉnh táo, Yến Trường Lăng nghĩ đến hành động trẻ con tranh giành quyết liệt đêm qua, thật sự không nỡ nhớ lại.

Ai có thể tin được, vì một cái chăn mà hai người giằng co cả đêm.

Đều đợi đối phương ngủ, cuối cùng chẳng ai ngủ được.

Tấm chăn trên người vừa ấm lên, lại lặng lẽ trượt đi.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, làn khói s.ú.n. g trong đêm tối dần hiện rõ, chàng không thể không đứng dậy.

Thôi vậy, chàng cũng không buồn ngủ, không ngủ nữa.

Trời tờ mờ sáng, giờ còn sớm, không đánh thức nô tài bên ngoài, chàng ngồi ở cuối giường, làm tân nương nàng không thể không ở bên cạnh, hai người ngồi trên ghế đẩu hơn nửa canh giờ, đợi trời sáng, cố gắng duy trì hòa khí bề ngoài.

Cho dù lúc này ánh mắt hai người thỉnh thoảng vô tình chạm nhau, Yến Trường Lăng cũng thể hiện phong độ vốn có, mỉm cười với nàng.

Khóe miệng nàng thì cứng đờ.

Mí mắt nặng trĩu, đầu cũng nặng trĩu.

Nàng biết ngay mà, ngày lành đã hết rồi.

Chu Thanh Quang đi đi lại lại bên ngoài một hồi lâu, thấy cửa phòng cuối cùng cũng mở, liền chui tọt vào, bước chân có chút vội vàng, vội vàng ôm quyền hành lễ với ta, rồi ngẩng đầu bẩm báo với Yến Trường Lăng:

"Chủ tử, Triệu Trẩn c.h.ế. t rồi."

Tố Thương  đang quỳ một bên rót trà cho hai người, chén trà trong tay leng keng rung lên, nàng liếc nhìn, không nhanh không chậm cúi người, giúp nàng giữ chặt, liền thấy người bên cạnh vừa còn dụi mắt bỗng đứng bật dậy, trầm giọng hỏi: Chết rồi?

Phản ứng kích động này khiến ta bất ngờ.

Chu Thanh Quang gật đầu, nói rõ hơn:

"Mấy hôm nay trời mưa, một căn nhà cũ gần Hẻm Trạng Nguyên bị sập, người bị vùi bên trong, ngâm nước cả đêm, tối qua lại bị nước mưa cuốn trôi ra ngoài, sáng nay có người dân đi ngang qua phát hiện báo quan, nha môn cho người khiêng về nghiệm thi, mới biết là phò mã…"

Khó trách chủ tử không tìm thấy.

Người ta c.h.ế. t từ lâu rồi.

Chu Thanh Quang còn chưa nói xong, Yến Trường Lăng đã sải bước đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!