Chương 11: (Vô Đề)

Bạch Minh Tế ngủ không ngon giấc, nửa đêm mưa tạt vào mái ngói, như muốn đánh thủng cả mái nhà, mãi đến lúc trời sắp sáng mưa mới tạnh, nàng cũng không ngủ được nữa.

Vì trời mưa, cửa sổ trong phòng đều đóng kín mít, hơi ngột ngạt, Bạch Minh Tế không gọi Kim Thu và Tố Thương đang nghỉ ngơi ở gian ngoài, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, không khí trong lành sau cơn mưa ập vào mặt, từng tia mát lạnh thấm vào da thịt, khiến người ta tỉnh táo hẳn.

Vừa ngẩng đầu lên, liền thấy hai bóng người đi ra từ thư phòng đối diện.

Yến Trường Lăng.

Gặp mặt ba bốn lần, chỉ có lần này hắn ăn mặc chỉnh tề.

Mặc trường bào cổ tròn màu xanh trúc, tóc búi cao bằng ngọc quan, tay cầm một thanh đao, khi bước xuống bậc thang, miếng ngọc bội bên hông lắc lư theo từng bước chân, eo thon chân dài, vẫn là khí chất ngạo nghễ đó, dẫn theo thị vệ của mình, vội vàng ra khỏi cửa.

Không mặc quan phục, không giống như đi lâm triều.

Câu hỏi của Nhạc Lương tối qua, nàng ngồi trong xe ngựa đều nghe thấy, lẽ ra hắn tự ý hồi kinh, cho dù là lý do gì, cũng nên lập tức vào cung bẩm báo.

Nhìn cử chỉ của người nọ, rõ ràng không có ý định đi gặp thánh thượng.

Bây giờ hai người nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không quản ai, chỉ cần hắn không tìm đường chết, liên lụy đến nàng, hắn làm gì cũng không liên quan đến nàng.

Người đi xa rồi, Bạch Minh Tế trở về phòng, đi ngang qua gương đồng trên bàn trang điểm, nhìn vào trong, tuy rằng tối qua đã kịp thời chườm đá, nhưng nửa bên mặt vẫn còn lưu lại dấu đỏ nhạt.

Có thể thấy lúc đó khó coi đến mức nào, đột nhiên hiểu được bước chân vội vã của người nọ tối qua, và ánh mắt nhìn lên đèn lồng kia.

Chắc là không nỡ nhìn nàng, cho nàng đủ mặt mũi.

Lại nhớ đến cái tát của Nguyễn di nương và túi đá kia, có lẽ là sau khi mẫu thân qua đời, người đầu tiên bênh vực nàng, cũng không uổng công nàng vì hắn mà dính vào một vụ án mạng.

Xem như chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa, không cần hắn cảm ơn nữa.

Cái c.h.ế. t của Triệu Trẩn, giống như thuốc s.ú.n. g chôn dưới đất, sớm muộn gì cũng sẽ nổ.

Bạch Minh Tế luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, nửa ngày trôi qua, cũng không có tin tức phò mã mất tích truyền đến.

Tố Thương không khỏi lẩm bẩm:

"Xem ra vị phò mã này cũng không phải người tốt lành gì, bên này chọc giận Trường công chúa, bên kia lừa gạt lão nương, kết quả người mất tích, không ai biết."

Bạch Minh Tế trừng mắt nhìn nàng, tối qua g.i.ế. c người, sợ đến mức chân mềm nhũn không đi nổi, qua một đêm lại không sợ nữa.

Tố Thương chính là người như vậy, đến nhanh đi cũng nhanh, vốn là người hầu của Mạnh gia, sau này Mạnh Uyển sinh Bạch Minh Tế, liền đưa nàng đến Bạch gia, cùng Bạch Minh Tế lớn lên, ít nhiều cũng nhiễm chút tính cách của chủ tử, gan lớn hơn người hầu bình thường.

Không có tin tức, chính là tin tốt.

Không thể cố ý đi dò hỏi.

Để tránh hiềm nghi, ba chủ tớ không đi đâu cả, ngồi trong phòng tán gẫu, nghe Kim Thu cô cô nói hôm qua thế tử gia vừa về, người hầu trong sân đã đến sân kể tội, Tố Thương tức giận đến mức ngửa người ra sau:

"Chuyện này còn cần phải nói sao, chắc chắn là do nhị phu nhân giở trò, tưởng rằng đại lão gia không có ai, tay còn dài hơn cả sào tre, người không biết còn tưởng bà ta mới là bà bà của nương tử chúng ta."

Vừa dứt lời, hành lang đối diện liền có người đến.

Hầu Môn Phu Thê Trọng Sinh Hậu

- Chương 8

NóiTào Tháo, Tào Tháo đến. Người dẫn đầu chính là Trương ma ma bên cạnh nhị phu nhân, phía sau bà ta là hai người đang khiêng một chiếc sọt.

Thái độ của Trương ma ma hôm nay khác hẳn hôm qua, từ xa đã thấy bà ta cười tươi, nhiệt tình nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!