Chương 1: (Vô Đề)

Tiết thu hiu hắt, ngày vẫn còn dài. Hai lớp cửa gió chạm trổ hoa văn tinh xảo mở toang, ánh hoàng hôn đỏ ối len lỏi đến tận bậc thềm, hắt lên lớp rêu xanh mỏng manh một thứ ánh sáng tựa khói sương.

Bạch Minh Tế không nhớ rõ đã bao lâu rồi không ai đặt chân đến tiểu viện này.

Nàng quay mặt về phía sân, ngồi xếp bằng trên chiếc bồ đoàn, khẽ nâng tay. Tay áo rộng thêu chim hoa bằng gấm sa ba lớp rũ xuống tận đầu gối.

Nàng nghiêng chén trà trong tay, nước trà từ từ thấm vào những lỗ nhỏ li ti trên lưng con lư hương hình kỳ lân bằng vàng. làn khói xanh bay lên thẳng tắp trước mắt, rồi nhanh chóng tan biến.

"Ta đã nói với Yến hầu gia, suy cho cùng ta cũng chỉ là người ngoài, không nên chôn cùng Yến gia."

"Hắn đồng ý, đã đưa hưu thư."

"Di mẫu, cháu có thể về nhà rồi."

Dù Mạnh Uyển đã gả vào Bạch gia, trở thành kế mẫu của cha nàng được nửa năm, nhưng Bạch Minh Tế vẫn quen gọi bà ta là di mẫu ( dì).

Nàng chỉ có một người mẹ.

Đó là mẹ ruột của nàng, Mạnh Cẩm.

Mạnh Uyển dường như không hề bận tâm, mỉm cười nói: Chúc mừng A Liễm.

Tỳ nữ Tố Thương đã thu dọn đồ đạc, đang đợi trên xe ngựa. Mạnh Uyển không vội đưa nàng đi, mà pha một ấm trà mới, nhẹ nhàng đẩy về phía nàng:

"Đây là chén trà cuối cùng của Yến gia, nếm thử xem."

Bạch Minh Tế không phải người đa sầu đa cảm.

Gả vào Yến gia một năm, nàng chưa từng sống chung với phu quân Yến Trường Lăng một ngày nào, không có tình cảm gì với Yến gia, giờ phải rời đi, cũng chẳng có gì lưu luyến.

Không chỉ với Yến gia, mà với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì, nàng đều như vậy.

Chưa bao giờ nói đến chữ tình.

Vì vậy, mỗi khi phải đưa ra lựa chọn, nàng luôn có thể bình tĩnh tìm ra con đường có lợi nhất cho mình.

Tính cách này, dường như là bẩm sinh.

Năm ba tuổi, cha đón người thanh mai trúc mã của ông về, hai năm sau, người đó sinh hạ muội muội thứ xuất. Cuộc sống của nàng và mẹ ngày càng khó khăn.

Một người chồng trong lòng có người phụ nữ khác, mẹ nàng cảm thấy làm gì cũng vô ích.

Nhưng nàng không cho là vậy.

Thứ duy nhất có thể tồn tại vĩnh cửu trên thế gian này, chỉ có lợi ích.

Nàng là đích nữ danh chính ngôn thuận của Bạch gia, mẹ nàng là đích nữ của phủ Thái phó, là phu nhân được cha nàng cưới hỏi đàng hoàng, tại sao lại phải để người khác cướp đi hào quang?

Vì muốn mang lại vinh quang cho Bạch gia, nàng đã dốc hết sức lực.

Bảy tuổi đã có thể đàn một khúc nhạc hoàn chỉnh.

Mười bốn tuổi, một bức tranh của nàng được Hình bộ để mắt tới, thuê nàng làm hoạ sư cho quan phủ.

Mười lăm tuổi, trong lễ cập kê, nàng lại một lần nữa nổi danh khắp kinh thành nhờ lễ nghi chu toàn và dung mạo xinh đẹp, được Thái hậu khen ngợi và yêu thích.

Mười bảy tuổi gả cho thế tử danh tiếng lẫy lừng của phủ Vĩnh Ninh Hầu – Yến Trường Lăng.

Nàng đã gánh vác trách nhiệm của một trưởng nữ Bạch gia, trở thành người xuất sắc nhất trong thế hệ con cháu Bạch gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!