Hổ Phách đưa Sở Hằng một thân xiêm y sạch sẽ đi tới, nếu so sánh với Sở Lỗ, Sở Hằng có chút lãnh đạm, hành lễ đối với Tề Ninh xong liền lạnh lùng ngồi vào bên cạnh Tề Dư.
"Lỗ ca nhi cùng Nhã Nhã đều ở trong vườn chơi, con cũng đi đi. Nhã Nhã biểu tỷ lớn lên thật xinh đẹp." Tề Dư nói.
Sở Hằng quyết đoán lắc đầu cự tuyệt: "Xinh đẹp có ích lợi gì? Động một chút liền khóc, ngây thơ!"
Nước trà Tề Dư cùng Tề Ninh trong miệng kém chút phun ra, một hài tử bảy tuổi mà ghét bỏ huynh đệ cùng tuổi của hắn, đối với tỷ tỷ hơn hai tuổi lại nói ngây thơ....
"Ha ha ha, Hằng ca nhi rất thú vị. Tỷ, người là thế nào đem hắn dạy thành như vậy ?"
Tề Ninh cảm thấy khuôn mặt nho nhỏ của Sở Hằng, ra dáng vẻ lạnh như băng đặc biệt đáng yêu, theo đôi má thêm phụng phịu.
Tề Dư dở khóc dở cười, nàng cũng muốn biết nhi tử này vì sao sẽ như vậy, nàng cùng Sở Mộ đều không phải như thế, Lỗ nhi cũng không như vậy, hàng ngày tiểu tử này trong ngày thường đứng đắn lợi hại, bất quá nếu tâm tình không tốt hoặc là Lỗ nhi bức gấp hắn, hắn cũng sẽ nổi trận lôi đình là xong.
Bên này đang nói chuyện, người gác cổng truyền lại một tiếng gọi đến:
"Vương gia hồi phủ ."
Tề Dư sửng sốt, lập tức đứng lên, nghênh ra ngoài cửa: "Không phải nói hai ngày sau trở về, là trước thời gian sao."
Tề Dư nghênh ra ngoài cửa, liền trông thấy Sở Mộ một thân giáp trụ, uy vũ mà về, vẻ mặt ngưng trọng đang nhìn cổng vòm, thấy Tề Dư, chợt lơi lỏng, đem roi ngựa giao cho Hàn Phong phía sau, nhanh hơn bộ pháp, đi đến phía trước Tề Dư, trực tiếp đến ôm ấp.
Tuy rằng phu thê nhiều năm thế này, nhưng Sở Mộ trước mặt người khác vẫn thân mật như vậy, Tề Dư vẫn là cảm thấy ngượng ngùng.
"Sự tình biên cảnh xử lý không lớn lắm, ta mới trở lại, trong nhà, hai tiểu tử không làm nháo đi?"
Sở Mộ biết Tề Dư xử lý sự tình của hắn tốt lắm, nhưng duy nhất đối với hai hài tử là không có tính nhẫn nại, sợ nàng ở nhà ứng phó không được, cho nên Sở Mộ mỗi lần ở ngoài đều là nhanh chóng xử lý xong việc, xong xuôi sự tình cũng bất chấp nghỉ ngơi liền lên ngựa không dừng vó mà trở về.
Tề Dư nhìn thoáng qua nhi tử bên cạnh, Sở Hằng cũng ngạo nghễ tựa đầu đúng một bên, nhìn hành động hai mẫu tử không có gì khác biết, Sở Mộ nhịn không được nở nụ cười.
"Gia, tiểu cô nương kia an bài thế nào?" Hàn Phong hỏi.
Tề Dư không hiểu: "Tiểu cô nương?" Ngược lại nhìn Sở Mộ: "Người mang tiểu cô nương nào trở về?"
Sở Mộ vừa nhìn liền biết nàng hiểu lầm , vội vàng giải thích: "Nghĩ cái gì. Một tiểu cô nương bảy tám tuổi, cứu được trên chiến trường trở về, cha mẹ đều đã chết, không có nhà để về, tuổi còn nhỏ, có thể làm mã tiếu, ta mới đưa về đây."
Giải thích xong, Sở Mộ đối với Hàn Phong nói: "Giao cho Phúc bá đi an bài đi. Đổi thân xiêm y, trong phủ cũng không phải là không nuôi thêm được một miệng ăn."
Hàn Phong chính là muốn đi luôn, chợt nghe Sở Hằng khó khi chủ động mở miệng hỏi:
"Cha, mã tiếu là cái gì?"
"Chính là huýt sáo giáo huấn ngựa." Hàn Phong đáp.
Sở Hằng nhìn Sở Mộ trong ánh mắt lộ ra hứng thú: "Ta cũng muốn đi, kêu nàng huấn cho ta xem."
Hàn Phong có chút do dự, nhìn về phía Tề Dư cùng Sở Mộ, thấy bọn họ không phản đối, liền mang theo Sở Hằng đi, Hàn Phong muốn ôm hắn đi, tuy rằng còn nhỏ nhưng rất có chí khí Sở Hằng trực tiếp cự tuyệt.
Hàn Phong mang theo tiểu công tử đi đến tiền viện, vừa vặn nghe thấy một trận vó ngựa cùng tiếng kêu của ngựa vó, Hàn Phong liền phát hoảng: "Hỏng rồi."
Trên chiến trường có dẫn theo một ngựa Hãn Huyết trở về, vương phi không biết cưỡi ngựa, vương gia luôn muốn dạy nàng, nhưng không cơ hội, lần này vừa vặn gặp gỡ một con ngựa như vậy, vương gia liền cho mang trở lại, chuẩn bị giáo huấn tốt xong đưa cho vương phi.
Ngựa Hãn Huyết tính tình mãnh liệt, muốn ở trong phủ chạy nhanh cũng không thể được.
Hàn Phong theo âm thanh ngựa kêu đến phòng ngựa, Sở Hằng thấy thế cũng không rụt rè, đi theo phía sau Hàn Phong.
Thời điểm bọn họ đuổi tới phòng ngựa, ngựa trong phòng đã bị ngựa Hãn Huyết cường tráng làm cho ngã ngửa, chuồng ngựa cơ hồ đều bị phá hủy, toàn bộ ngựa đứng loạn xung quanh, người nuôi ngựa cầm lấy dây cương kéo không ngừng, còn ngã vào vó ngựa, bị chúng điên cuồng giẫm lên một chân, bất quá cũng mất nửa cái mạng.
Dây cương trong tay người nuôi ngựa đột nhiên bị đứt, người nọ trực tiếp chạy sang một bên, may mắn không bị chúng đến đè bẹp, xem như là giữ được một mạng, nhưng may mắn chưa có xong, bên này Hàn Phong liền phát giác không ổn, bởi vì thoát dây cương, ngựa kia cứ theo phía tiểu công tử tiến đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!