"Là nàng ấy." Sở Sách hoàn toàn không phủ nhận.
Tề Dư cùng đại trưởng công chúa nhìn nhau, đại trưởng công chúa nói:
"Hoàng thượng thích cô nương như vậy ư? Có phải có một chút hung hãn không, gia đình của tể tướng rất tốt, nhưng trong nhà nam nhi rất ít tam thê tứ thiếp, ngươi chọn nữ tử như vậy làm hoàng hậu, tương lai mở rộng hậu cung, khả năng cần phải có tham bổn của tể tướng."
Tề Dư che giấu nụ cười bằng cách uống nước, Sở Sách lại lơ đễnh:
"Nếu có được một người vợ tốt, không cần mở rộng hậu cung, cưới vợ vốn là chuyện cả đời, nàng đối xử với ta bằng cả trái tim, ta cũng một lòng với nàng, giúp nhau lúc hoạn nạn, thật tốt khi có một cuộc sống như vậy."
Đại trưởng công chúa còn chưa nói gì, Tề Dư đã lên tiếng:
"A, ta cảm thấy bệ hạ nói đúng, không có nữ tử nào sinh ra đã là người vợ tốt, chi bằng cùng nhau vun đắp, hạnh phúc trọn đời." Tề Dư cười hỏi Sở Sách:
"Bệ hạ có phải đã sớm để ý nàng ấy?"
Nếu không sớm nhìn trúng, thì sao hôm nay lại có thể đến đây và nói những điều này.
Sở Sách ngượng ngùng, quanh co trả lời: "Cũng... không phải là sớm. Chỉ là cảm thấy nàng ấy rất tốt."
Hắn đã như vậy nói, Tề Dư cùng đại trưởng công chúa liền hiểu tâm ý của hắn. Tề Dư là giơ hai tay hai chân tán thành, bởi vì trước khi nàng vào cung, không biết trong lòng hoàng thượng như thế nào, cho rằng phải sàng lọc hết đống tranh kia, hiện tại thì không cần quan tâm.
Tôn nữ của tể tướng làm hoàng hậu, thân phận đó thì rất môn đăng hộ đối. Về phần bốn phi tần, chờ đến lúc chính hoàng hậu định đoạt thì tốt hơn.
Sau khi sự tình được giải quyết thì Tề Dư cũng không cần ở trong cung ngày đêm hỗ trợ nữa, nên nàng liền rời cung, có một tên dẫn đường để ra khỏi cung, cũng không biết sao, lại dẫn Tề Dư đến một con hẻm hẻo lánh, lúc này Tề Dư phát hiện ra, vội vàng ngăn lại, hỏi:
"Đây không phải là đường ra khỏi cung, đệ muốn mang ta đi chỗ nào?"
Tề Dư cảnh giác nhìn tên thái giám kia, một bên xem xét, chung quanh thỉnh thoảng còn có mấy cung tỳ thị vệ đi lại, nghĩ rằng nàng hiện tại quay đầu còn kịp.
"Vương phi, Khang vương điện hạ đang chờ người."
"Sở Tiêu?" Tề Dư nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy."
Sở Tiêu đã phân phó cho hắn, nếu Túc vương phi phát hiện hắn dẫn đi sai đường, có thể báo tên của Sở Tiêu, bởi vì Sở Tiêu có tự tin, Tề Dư nhất định sẽ đi gặp hắn.
Nếu như trước khi Sở Sách đăng cơ, nàng vừa phát hiện Sở Mộ trúng độc tình, thì nếu Sở Tiêu mời, Tề Dư nhất định sẽ đi, nhưng bây giờ thì Tề Dư sẽ khó lựa chọn như trước nữa.
"Đi nói cho Khang vương điện hạ, nếu hắn có việc tìm ta, có thể trực tiếp đến Túc vương phủ, không cần làm những chuyện như vậy."
Tề Dư trực tiếp cự tuyệt, sau đó quyết đoán xoay người, đi về hướng cửa cung.
Tên thái giám bất lực, ở chỗ này không thể đuổi theo Tề Dư dây dưa, chỉ có thể đi về phía trước để báo cáo với Khang vương điện hạ.
Sở Tiêu ngồi trên xe lăn dưới gốc cây hải đường, nghe thái giám hồi bẩm, vung tay để hắn lui ra.
Sở Tiêu từng nghĩ rằng chính mình rất hiểu Tề Dư, nhưng kể từ khi nàng trở về Bắc Kinh cùng với Sở Mộ, Sở Tiêu thực sự không hiểu Tề Dư.
Nàng thật sự thích Sở Mộ? Nhưng tính khí Sở Mộ thì Sở Tiêu hay bất cứ ai khác cũng đều hiểu rõ, tính tình Tề Dư cao ngạo như vậy, làm sao có thể thích một tên như Sở Mộ?
Thời tiết tháng bảy rất oi bức, Sở Mộ cố ý sai người đến Quảng Châu lấy mấy sọt trái vải trở về, ướp lạnh đi, vô cùng ngon ngọt để giải nóng, Tề Dư ăn không hết nhiều như vậy, liền tặng một ít cho quốc công phủ, tướng quân phủ và quận vương phủ.
Tề Dư tự mình đem đến Quốc công phủ, lúc đến đó, Tề Dư gặp được lão phu nhân Cố thị cùng tướng quân phu nhân Vương thị, còn có tiểu di Lý thị.
Tề Dư rất ngạc nhiên, ngồi bên cạnh Lý thị, nói:
"Ta đã phái người tặng hai giỏ vải cho tướng quân phủ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!