Sở Mộ ảo não lại dùng biểu cảm phẫn nộ làm Tề Dư chợt lóe lên một ý cười, nàng chỉ chỉ xe ngựa, hỏi Sở Mộ:
"Muốn cùng về?"
Sở Mộ chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu mấy cái, biết rõ nếu đi xe ngựa của nàng, khẳng định sẽ bị nàng cười nhạo, nhưng hắn hiện tại giống như một củ cà tím bị đánh sưng lên, buồn bã ỉu xìu lên ngồi.
Xe ngựa chậm rãi chạy, trong xe có thể thấy bên ngoài quang cảnh đang di chuyển, bên trong lại yên tĩnh, ở góc nào đó còn mang theo sự xấu hổ.
"Nàng biết khi nào?" Sở Mộ hỏi.
Tề Dư ngồi ở cửa sổ xe xem quang cảnh hai bên đường, nghe thấy vậy cũng không có quay đầu đáp, mà lời đáp thì như dĩ nhiên, dường như không có việc gì lớn:
"Trong phủ đột nhiên có nhiều người, nên muốn tra chi tiết." Nói xong, khó có lúc tâm tình tốt, Tề Dư cười lên một tiếng, lại bổ sung một câu: "Cũng không khó tra."
Sở Mộ uể oải, như đắm chìm trong sự phản bội, thở dài: "Vì sao không nói với ta?"
Tề Dư quay đầu nhìn hắn, vô tội nhướng mày nói: "Thiếp đã nói qua một chút."
"Khi nào?" Sở Mộ không nhớ rõ Tề Dư đã nói qua chuyện của sư muội cho hắn khi nào.
"Thiếp nói rồi, trên người sư muội người tất cả đều là giả dối, lúc đó người còn phản bác lại ta, nói ta nói sư muội như thế là muốn cái gì?" Tề Dư vừa cười vừa nói, lại ở cùng với Sở Mộ trong một chiếc xe ngựa, hơn nữa lại còn cùng hắn nói nhiều như thế, cho thấy rằng tâm tình đêm nay của nàng thực sự rất tốt.
Nếu nói lời như vậy, Tề Dư quả thật đã nói qua, lúc đó Sở Mộ đúng thật là có phản bác, nhưng lúc đó, trong lòng hắn, sư muội là một cô nương hiền lương, thuần khiết không tỳ vết, bây giờ sự thực phơi bày là muốn cười vào mặt hắn.
Hắn quả thật thấy sư muội vui mừng, cho rằng sẽ che gió chắn mưa cho nàng cả đời, nhưng tuyệt đối sẽ không vì muốn bản thân vui mừng mà phá đi mối nhân duyên của nàng, nếu như lúc đó nàng không cùng Thôi Nguyên từ hôn, Sở Mộ chắc rằng hắn sẽ không có khả năng lo lắng, cố hết sức đem gia đình nàng đến kinh thành.
"Nếu như ta không đến đại lao Kinh Triệu phủ, lại không vừa vặn gặp được Thôi Nguyên, nàng tính lừa gạt ta cả đời hay sao?" Sở Mộ nói.
Kinh triệu phủ Doãn nói cho hắn biết, Tề Dư cho người đi theo Thôi Nguyên, ngày đầu tiên đến kinh thành, liền lệnh Kinh Triệu phủ bắt Thôi Nguyên hại, tính giam hắn lại độ mười ngày đến nửa tháng, đến khi tình tính hắn thay đổi thì sẽ lại thả ra, hôm nay Thôi Nguyên ở đại lao Kinh Triệu phủ là ngày thứ tám, nói cách khác, nếu như Sở Mộ đến đại lao trễ vài ngày, không gặp được Thôi Nguyên, chắc chắn hắn còn có thể bị lừa mà chẳng hay biết gì.
"Có một số việc cần dựa vào chính bản thân phát hiện, thiếp nói cho người, người sẽ tin sao?"Tề Dư hỏi lại.
Sở Mộ nghẹn lời, lời nói của Tề Dư, hắn quả thật sẽ không tin, từ trước là khinh thường, hiện tại là không dám tin.
"Nàng đó là không nói với ta, cũng không nên khiến Thôi Nguyên bị nhốt lại, nàng đây là có ý định giấu diếm." Sở Mộ cả giận.
"Nếu thiếp không nhốt Thôi Nguyên lại, hắn đến vương phủ náo loạn, cuối cùng không phải là đánh mất thể diện sao? Vương gia không cần thể diện, nhưng thần thiếp đây cần." Tề Dư nói.
"Nàng!" Sở Mộ chỉ vào Tề Dư sửng sốt nửa ngày: "Nàng tuy nói đường đường chính chính, nhưng trên thực tế chính là chờ chê cười bổn vương, nàng cho rằng bổn vương nhìn không ra?"
Đối mặt chỉ trích, Tề Dư từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem quang cảnh ngoài cửa sổ xe, cũng không muốn cùng hắn bàn luận tiếp.
"Bổn vương nói chuyện với nàng, nàng có thể hay không tôn trọng ta một chút?" Sở Mộ trong lòng có một đoàn lửa, khiến lục phủ ngũ tạng hắn khó chịu, nghĩ đến việc Tề Dư cùng hắn ầm ĩ một trận mới tốt.
Nhưng Tề Dư lại không mắc mưu, nghe thấy hắn nói chuyện cũng làm như không nghe thấy, Sở Mộ khiêu khích bất thành, lại dùng hành động lôi kéo nàng, Tề Dư bất đắc dĩ quay đầu, nhướng mi, trong lòng càng thêm hối hận khi nãy để Sở Mộ ngồi cùng xe.
"Nói chuyện! Bổn vương trong lòng như đang bốc cháy, nàng làm vương phi liền không nghĩ cách?"
Sở Mộ tựa đầu vào vách đá trên xe, cảm giác ngực như muốn nổ tung. Trong đầu hắn thầm nghĩ, nếu như là thê tử người khác, thấy tướng công khó chịu, chắc chắn sẽ đi đến hầu hạ. Tề Dư kia thì ngược lại, vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích, quả thực càng làm cho người ta thêm tức giận.
Tề Dư cũng không có tâm tư hầu hạ hắn tốt như vậy, lạnh lùng nói như có lệ:
"Vương gia cảm thấy đau trong tình yêu, thần thiếp cũng cảm thấy tiếc nuối. Không bằng chúng ta chọn một ngày tốt, thiếp cùng vương gia sẽ chọn một nữ nhân thành thật.... Giống như lời nói của vương gia, chính là nữ nhân thuần khiết không tỳ vết a, còn có thiện lương nữa, như thế sẽ tốt hơn?"
Sở Mộ chỉ cảm thấy trên miệng vết thương lại bị Tề Dư đâm thêm một đao, khí áp ở ngực không chịu được mà dồn lên trán, hắn đưa tay đỡ lấy trán, sau nghĩ chính bản thân mình không khéo lại bị Tề Dư làm tức xì khói đầu mất.
Hắn giơ tay chỉ vào Tề Dư, cơn giận dữ nổi lên, thật lâu sau mới nói:
"Nếu như không phải vì... Nàng cho rằng bổn vương sẽ tha cho nàng chuyện hôm nay?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!