Tề Dư lệnh mọi người ở bên ngoài. Tiếng ngọc bội rơi leng keng, hương thơm bất ngờ phảng phất tới, thân hình kiều diễm vô song, Cố thị khoan thai tới muộn. Thấy sắc mặt lạnh lùng của Tề Dư, Cố thị vênh mặt lên tận trời, ngắm đèn hoa, cũng không tiến đến hành lễ, ở một bên kiêu căng mà đứng. Hôm nay, nàng ta mặc một thân y phục trắng mây, gấm hoa rực rỡ, thoạt nhìn như tỏa ra hào quang rực rỡ.
Trang điểm lộ liễu như vậy, làm Hổ Phách hận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Xem bộ dạng càn rỡ của nàng ta kìa."
Minh Châu dùng cánh tay phải đụng nàng, nhanh chóng nhìn Tề Dư không chớp mắt, nhắc Hổ Phách dừng lại nhanh đừng lắm miệng, Vương gia vốn là không thích Vương phi. Điểm mấu chốt là nếu như để Như phu nhân xảy ra tranh chấp, chịu thiệt vẫn là Vương phi của các nàng.
Đầu ngõ truyền đến một hồi tiếng vó ngựa vang vọng, nhanh chóng liền thấy mã đội di chuyển, đi đầu, đúng là một thân giáp bạc, tuấn dật bức người, Sở Mộ.
Người gác cổng tiến lên dẫn ngựa, trước cửa, mọi người chỉnh tề hành lễ:
"Tham kiến Vương gia. Cung nghênh Vương gia hồi phủ.
Sở Mộ xoay người xuống ngựa, đầu tiên chính là nhìn đến gương mặt sư muội tươi cười ngượng ngùng với hắn, kiều diễm nhu mì, giống như một nụ hồng nhỏ tuyệt sắc kiều hoa, sắc thái tươi đẹp, sáng lạn bắt mắt, làm Sở Mộ kìm nén không được muốn tới gần.
Xoay người gỡ xuống hộp gấm đi về hướng Cố thị. Ai ngờ đi đến trước chỗ nàng người ba thước, một làn hương thơm phảng phất, Sở Mộ biết đây là hương khí đặc có trên người sư muội, mùi hương ập vào mũi, đã từng làm hắn mê muội, nhưng giờ phút này hương khí lại làm Sở Mộ có chút ngứa mũi. Bất chợt hắt xì một cái thật to!
Sở Mộ hắt xì một cái, người xung quanh đều khẩn trương vây lại, sôi nổi quan tâm hỏi han. Sở Mộ xua xua tay, bảo gia nhân lui ra, kiên trì đi đến trước mặt Cố thị, nhịn nỗi ngứa mũi không ngừng, đem hộp gấm kia đưa đến cho Cố thị, Cố thị thẹn thùng cười, hồn nhiên hỏi:
"Đây là cái gì?"
Cố thị vừa hỏi vừa đem hộp gấm mở ra, thấy bên trong hộp là minh hoàng thánh chỉ, liền sung sướng ngắng đầu nhìn về phía Sở Mộ:
"Đây là...."
Sở Mộ đang muốn mở miệng, lại nhịn không được hắt xì phát nữa.
"Vương gia đi đường vất vả, không bằng trước tiên về phủ nghỉ ngơi."
Thanh âm lãnh đạm truyền đến, Sở Mộ tự nhiên biết là ai, giương mắt nhìn Tề Dư, thấy nàng một thân váy áo nhã nhặn, thanh cao liêm khiết như hoa sen, khóe miệng tuy hơi nhếch lên, nhưng ý cười lại chưa đạt đầy mắt, đồng thời đưa đến một chiếc khăn đến trước mặt Sở Mộ, Sở Mộ do dự một lát, cuối cùng vẫn duỗi tay tiếp nhận, nhìn sư muội Cố thị cười nói:
"Chờ lát nữa đi tìm nàng." Nói rồi vuốt cằm Cố thị xinh đẹp.
Sở Mộ vào phủ, trước tiên tới chủ viện thay quần áo, Tề Dư đi theo. Phu thê hai người một đường không nói chuyện, đối diện cũng chẳng nói gì, Sở Mộ đi phía trước, Tề Dư đi theo hắn phía sau, trước sau giữ nguyên khoảng cách nửa bước chân, vừa không quá xa cách, vừa không quá thân cận.
Vào phòng, Tề Dư đã sớm an bài mọi thứ, liền gọi tỳ nữ thay quần áo tới. Sở Mộ tự tháo đai lưng, hắn xuất thân binh nghiệp, nói như vậy, chính mình có khả năng làm sẽ không mượn tay người khác. Đem đai lưng treo lên bình phong, đang muốn tỳ nữ hầu hạ thay quần áo rời đi, lại thoáng nhìn Tề Dư đã ngồi ở một bên uống trà. Có một chén khác ở bên kia bàn trà, là cho hắn.
Sở Mộ nhìn không nổi dáng vẻ nhàn nhã tự tại của nàng, bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tề Dư còn đang uống trà, tư nhiên tất cả đều thu lại, vậy mà Tề Dư không hề phát giác. Vẫn là Minh Châu bên cạnh khom lưng ghé tai nàng nhẹ giọng nhắc nhở một câu, Tề Dư mới ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Sở Mộ. Cũng chẳng có điều gì, lại lần nữa tự giác mỉm cười với Sở Mộ. Biểu tình phẳng phất nhìn của nàng không phải nửa năm không thấy trượng phu, mà là một cái nhìn đơn thuần.
Nhìn nàng giả cười lau miệng cho có lệ, trong lòng Sở Mộ dâng lên một cảm giác khó có thể miêu tả.
Cảm thấy nàng đáng giận, lại cảm thấy...
Cười thật là đẹp mắt.
Sở Mộ quyết đoán thu hồi lại ánh mắt, ho khan một tiếng, giơ tay chỉ Tề Dư:
"Giúp bổn vương thay quần áo."
Tề Dư sửng sốt, Sở Mộ lại nói: "Những người khác đều lui ra ngoài."
Tỳ nữ hai mặt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tề Dư, Sở Mộ thấy thế, hét lớn một tiếng: "Đều nghe không hiểu sao?"
Sở Mộ tức giận quát, bọn tỳ nữ sợ hãi, Hổ Phách và Minh Châu phản ứng trước, nhắc bọn tỳ nữ thả xiêm y trong tay xuống, cùng nhau cúi đầu lui đi ra ngoài.
Tỳ nữ đều đi cả rồi, Tề Dư chỉ có thể buông chén trà, thở dài im lặng, đi vòng ra phía sau hai tay của Sở Mộ, giúp hắn đem ngân giáp cởi xuống. Trong lúc thay quần áo, hai người như cũng không nói chuyện. Trong phòng chỉ có xiêm y cọ xát với ngọc bội tạo ra tiếng vang.
Sử Mộ không biết bản thân đang làm cái gì, như thế nào đột nhiên bảo nàng giúp mình thay quần áo. Nhưng nhìn nàng ở trước mắt bộ dáng bận rộn, trong lòng lại nhịn không được nổi lên từng đợt gợn sóng xa lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!