Sở Mộ giận dữ đùng đùng bước ra khỏi phòng, lôi kéo Cố Như Ti đang gây rối ra khỏi khuôn viên chủ viện.
Hổ Phách và Minh Châu vội vàng tiến vào phòng, thấy Vương phi nhà mình đang cúi đầu nhìn tay của nàng, hai nha hoàn bước tới, thấy mu bàn tay Vương phi lại có máu, Minh Châu cực kỳ sợ hãi:
"Vương phi, tay của người chảy máu rồi."
Hổ Phách cũng vội vàng đi lên, nhìn thấy tay Tề Dư bị thương, toàn là máu, xung quanh còn có một trận bừa bãi, bàn ghế đảo lộn, giận dữ hỏi:
"Vương phi, Vương gia ra tay với người phải không? Này làm thế nào cho phải, nhất định phải quay lại nói với Quốc công biết, nô tì phải quay lại..."
Hổ Phách tính hấp tấp, Tề Dư vội vàng kêu nàng đứng lại:
"Quay lại đây! Càn rỡ sinh thêm rối loạn cái gì?"
Trong mắt Hổ Phách đều là nước mắt, Tề Dư dịu giọng dỗ dành:
"Hắn không có ra tay với ta, lúc nãy tranh chấp, ta không cẩn thẩn đụng vào góc bàn."
Hổ Phách cực kỳ đau lòng:
"Nhưng chảy máu rồi, này thế nào là không cẩn thận được."
Tề Dư đau tay, mắt thấy Minh Châu tay cầm thuốc đem qua, để nàng và Hổ Phách giải thích, Minh Châu dìu Tề Dư ngồi xuống phía sau, vừa xử lý vết thương của nàng, vừa cùng Hổ Phách nói:
"Ngươi lỗ mãng xông về thuật lại, Quốc công gia xách đao đánh tới như thế cho kết thúc?"
Hổ Phách quỳ trước mặt của Tề Dư, kéo tay của Tề Dư, để Minh Châu xử lý tốt hơn, vẫn như cũ đề không có bình tĩnh, trong miệng cứ nhắc mãi:
"Vương gia đối với Vương phi tệ như vậy, dù cho để Quốc công gia xách đao đánh tới cũng không quá, dù sao cũng phải có người giúp đỡ Vương phi, không thể cứ để Vương phi bị bắt nạt suốt được."
Tề Dư thấy nàng khó chịu, duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu Hổ Phách, có vài đạo lý hiểu rõ mà không cần nói, Hổ Phách sẽ không hiểu. Sau đó, Tề Dư dịu dàng giải thích cho nàng:
"Nha đầu ngốc, ta và Sở Mộ không phải là phu thê nhà tam môi lục sính(1) , là bởi vì di chiếu của tiên đế mà bắt buộc đến với nhau. Hắn không thích ta, nhưng hắn không thể không tôn trọng di chiếu, phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ(2), cũng không thể hưu ta, mà ta đương nhiên cũng không có cách thoát khỏi hắn, vì vậy không nói đến ai bắt nạt ai.
Không phải bởi vì một chút vết thương nhỏ khơi mào tranh chấp, sau này loại lời nói xúc động này, không cần phải nói lại nữa."
Hổ Phách nhìn Tề Dư, lanh trí lau đi nước mắt.
"Nô tì đã biết. Chính là tâm đau, người tốt như vậy... Vương gia vì sao không đối với người tốt một chút."
Nàng có một không hai, dung mạo tuyệt sắc, trên thế giới thế nào sẽ có nam nhân như Vương gia kia mắt đui mù, nhìn Vương phi như không có gì. Hổ Phách trong thâm tâm thấy như thế với Vương phi nhà mình thế là không đáng.
"Trên thế gian này không có chuyện thù hận vô duyên vô cớ, cũng không có tình yêu vô duyên vô cớ, Vương gia và Quốc công chúng ta chính là đối đầu, ngươi để hắn đối với ta tốt cũng là khó xử. Ta ngày hôm nay đã cùng chung nhận thức với hắn, hắn sẽ không tới nữa."
Tề Dư từ khi phát hiện Sở Mộ có chút bắt đầu không thích hợp, liền cùng hắn ầm ĩ một trận đem lời nói rõ.
Lời đều nói đến như vậy, hai nha đầu còn có thể như thế nào, hai bên nhìn nhau, đều lo lắng vì tương lai của Vương phi.
****************
Sở Mộ đem Cố Như Ti từ chủ viện mang đi, từ cửa viện mới mở, khuôn mặt trưng ra so với đáy nồi còn đen hơn, bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không có quan tâm đến Cố Như Ti phía sau.
Cố Như Ti đi theo sau hắn, vẫn luôn đợi hắn quay đầu giải thích với mình, Sở Mộ trước khi đi Nam Cương đối với nàng thật sự rất tốt, khiến nàng khi vào phủ liền cùng trên dưới Vương phủ nói rõ, nàng có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào, ai cũng không được phép vô lễ với nàng, cho nên Cố Như Ti mới ra tay sắp xếp người âm thầm giám sát toàn bộ chủ viện.
Nàng biết Sở Mộ vài ngày nay đều đi tới nơi này của Tề Dư, phải biết Sở Mộ lúc trước đối với Tề Dư thập phần chán ghét, nghe nói bọn họ sau hôn lễ, Sở Mộ không có tới qua chủ viện, hiện tại nhưng cùng với nàng suốt ngày cùng ở chung với nhau, điều này khiến cho Cố Như Ti thế nào có thể không lo lắng.
Mới nãy người mà nàng sắp xếp ở chủ viện chạy qua nói cho nàng, Sở Mộ đã uống say, quay lại liền tới tìm Tề Dư, đàn ông say rượu dễ dàng gây ra chuyện nhất, Cố Như Ti nói cái gì cũng phải tới gây rối bọn họ, nói chung, nói gì cũng không thể để người đàn ông không dễ gì nàng ở gần được, dễ dàng bị người phụ nữ khác cướp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!