Chương 55: Ăn cơm mềm

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

y là lần đầu tiên Phó Minh trải qua những ngày tháng khó khăn như vậy sau ba năm sống an nhàn. Gã giống như tấm giẻ rách, bị Phó Vân Triều tùy ý giẫm lên, những thứ bẩn thỉu đó làm dơ quần áo sạch sẽ và cao cấp của gã. Cơn đau ở giữa ngực cùng với cảm giác như gãy vụn ở đầu gối như được phóng to gấp vạn lần, khiến Phó Minh không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

Gã bất ngờ mở to mắt, con ngươi gần như muốn bật ra khỏi hốc mắt, không biết phải dùng bao nhiêu sức mới có thể giơ tay lên và nắm lấy chân của Phó Vân Triều. Những ngón tay lem máu dính lên quần của Phó Vân Triều, để lại vết đỏ tươi, nhưng Phó Vân Triều chỉ liếc nhìn qua.

Giọng Phó Minh khàn khàn khó khăn vọng ra từ cổ họng, hơi thở không ổn định: "Mày

--- tao đã đánh giá thấp mày. Lẽ ra tao nên lặng lẽ giết mày..."

"Nhưng ông đã không làm vậy" Phó Vân Triều cười nhẹ.

Nói đến đây, khi anh rơi vào trạng thái mê man và bước vào thế giới kia, Phó Vân Triều vẫn còn lo lắng rằng mình có thể không còn cơ thể, nhưng rồi anh lại nghĩ mình lo đã lo thừa. Khi anh rơi vào trạng thái mê man, Phó gia vẫn ổn, vì vậy trong tiềm thức của Phó Vân Triều, ba mẹ và anh trai chắc chắn sẽ chăm sóc anh rất tốt.

Phó Vân Triều đã từng chứng kiến một người không bị Boss giết chết rồi đột ngột bị biến dạng theo một cách kỳ lạ, cuối cùng tan biến hoàn toàn trong cơn hoảng loạn.

Nếu Phó Minh không quá tự cao tự đại, nếu gã không có ý nghĩ muốn cướp đoạt cả mạng sống của người khác, mang tâm tư ác độc khinh bỉ, có lẽ Phó Vân Triều cũng sẽ như những người kia, thực sự bước vào cửa tử.

Nhưng đáng tiếc thật đấy, chuyện đó lại không sảy ra.

Phó Vân Triều thở dài dài: "Trước đây ông không giết tôi, thì bây giờ và về sau cũng sẽ không có cơ hội nữa rồi. Chú à, ông âm mưu suốt bao lâu, sao lại bị một thằng trẻ ranh như tôi dễ dàng hạ được thế? Thật là quá tiếc."

Lời nói và cách cư xử của người đàn ông như thể là lời than thở chân thành, nhưng cả hai người đều biết bản chất thật sự của anh là tàn ác. Hơn là than thở, đó là lời nhạo báng.

Phó Vân Triều hồn nhiên như không nhận ra hành động khiến đối phương hận thấu xương của mình, lực đạp chân trên Phó Minh tăng lên, nghe tiếng rên rỉ và tiếng kêu đau từ sâu trong cổ họng Phó Minh, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cuối cùng, anh từ từ rút chân lại, quay người đi về phía Lục Dư, nhẹ nhàng nói: "Chú nhớ chăm sóc Phó Nghị thật tốt vào."

Một câu nói lại dễ dàng khiến Phó Minh, người vốn đã như đang đi trên băng mỏng rơi vào hầm băng sâu hoắm. Nghĩ đến đứa con gầy gò như không còn hình người đang nằm trên giường bệnh, Phó Minh nghiến chặt răng, máu chảy ra từ kẽ răng, khiến miệng ông ta đầy vị tanh của máu. Phó Minh đột nhiên phun một bãi nước bọt, ánh mắt sắc lạnh như thể có thể giết người: "Mày cứ chờ đấy---"

Gã nói từng chữ một: "Rồi mày cũng phải đi theo ba mẹ của mày!"

Trên gương mặt thanh tú của Phó Vân Triều vẫn nở nụ cười, gót giày cọ qua tấm thảm sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi vết máu đỏ, rồi từ tốn nói: "Tôi sẽ chờ."

Đi đến trước ghế sofa, Lục Dư vẫn đang an tĩnh ngồi, ánh mắt chuyển từ Phó Minh trong tình trạng nửa sống nửa chết sang khuôn mặt của Phó Vân Triều. Không đợi Phó Vân Triều giơ tay, cậu đã chủ động đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên quần áo, vuốt thẳng chiếc áo sơ mi, rồi đứng bên cạnh Phó Vân Triều, cùng anh rời khỏi dinh thự nhà họ Phó.

Quay lại đã không thể thấy được bóng dáng của Phó Minh nữa. Lục Dư nghiêng đầu hỏi Phó Vân Triều: "Tại sao anh không giết hắn?"

"Hắn có bí mật."

Ánh nắng trưa có phần chói mắt, chiếu xuống cơ thể có cảm giác bị bỏng rat. Nhưng những tia sáng ấy vẫn không thể chiếu sáng được những điều ám ảnh trong lòng Phó Vân Triều, cũng không thể đốt cháy những vết nhơ. Vì vậy, anh chỉ có thể nắm lấy tay Lục Dư, cảm nhận sự mịn màng của làn da, từng chút một lấp đầy những bóng tối dâng trào trong lòng.

Sau khi nói ra bốn chữ, Phó Vân Triều dừng lại một giây, rồi giải thích: "Nhìn lại những ngày trước đây, tôi luôn cảm thấy Phó Minh là một kẻ vô dụng chẳng bao giờ làm nên gì lớn lao. Thực ra, tâm tư của hắn cả nhà chúng tôi đều biết, nhưng Phó Minh là một kẻ độc ác lại vô dụng. Hắn tự cho rằng bằng sự nhút nhát có thể che giấu cái dã tâm đó, kỳ thực mọi hành động của hắn đều bại lộ rõ ràng."

Bình thường mà nói, làm sao một kẻ như vậy có thể khiến Phó gia từng huy hoàng trở nên như thế này?

"Em còn nhớ những gì Hàn Thanh Nham nói không? Ngay sau khi tìm thấy anh trai tôi, Phó Minh cũng đến đó."

Lúc đó trời đang mưa to, Phó Minh làm sao mà biết được Phó Phong Lan sảy ra chuyện, làm sao có thể tìm được nhanh như vậy mà không có định vị cụ thể chứ?

Trùng hợp sao?

Phó Vân Triều không tin.

"Hắn có người đứng sau giúp đỡ". Phó Vân Triều thấp giọng nói: "Nhưng có lẽ lần này chúng ta sẽ tóm được người đó"

Lục Dư 'ừm' một tiếng, ngước mắt lên nhìn Phó Vân Triều.

Khác hẳn với Phó Vân Triều vừa rồi trong phòng khách, lúc này người đàn ông đang đứng dưới ánh nắng mặt trời, dường như toát ra một thứ hào quang nhạt. Anh khép mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó, nhưng biểu cảm lại trở nên dịu dàng hơn nhiều. Lục Dư nhẹ nhàng chạm vào cằm anh, Phó Vân Triều vẫn không có phản ứng gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!