Chương 51: Trước kia

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

Lục Dư không nghĩ cái nách hoại tử của Phó Vân Triều một ngày nào đó sẽ bớt thâm, cho nên khi nghe thấy câu 'Vậy A Dư thích Phó Vân Triều nào? Phó Vân Triều trong ảnh, hay Phó Vân Triều bên cạnh em?' Lục Dư hoàn toàn không bị lừa.

Anh muốn lừa cậu nói mình thích anh.

Lục Dư ban tặng cái liếc nhìn lạnh lẽo cho nam nhân, dùng biểu cảm nói cho đối phương biết rằng cậu hiểu được cái mưu hèn kế bẩn nhỏ nhen của người kia. Nhưng Phó Vân Triều ngay cả khi hiểu rõ cũng không lộ ra vẻ bối rối, chỉ nhếch môi lên, cười một cách ý vị.

Anh thậm chí còn nhẹ nhàng đặt tay lên tay Lục Dư, dùng lòng bàn tay mềm mại dán lên ngón tay Lục Dư, chiếc nhẫn khảm hồng ngọc nổi bật dưới ánh đèn, trông vô cùng lộng lẫy.

"A Dư không trả lời sao?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Dư hỏi anh: "Vậy, anh thích tôi bây giờ hay thích tôi của trước kia?"

Phó Vân Triều sững sờ giây lát.

Không ngờ Lục Dư lại hỏi anh câu hỏi tương tự. Nhưng khi anh phản ứng được lại không khỏi cười khẩy. Những ngón tay lành lạnh ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của người thanh niên, Phó Vân Triều nhướng mày thản nhiên nói: "A Dư, tôi thực sự không biết em của trước kia như thế nào. Chúng ta càng không có thời gian và cơ hội để gần gũi với nhau"

Nếu ngay cả việc gần gũi với nhau còn chẳng có, thì làm sao có thể nói đến chuyện thích hay không thích được?

Lục Dư rút tay về: "Tôi cũng vậy."

Phó Vân Triều mà cậu biết chính là Phó Vân Triều hiện tại, trông còn xấu tính và thâm hiểm hơn so với trước kia. Nhưng không sao, cậu quen biết với Phó Vân Triều này, cũng chỉ hòa hợp với Phó Vân Triều này.

Vì vậy, nếu nhìn theo quan điểm thực tế nhất, thì một trong những lựa chọn trong câu hỏi của Phó Vân Triều đưa ra là không có khả năng tồn tại.

Lục Dư không nói thêm gì về vấn đề này với Phó Vân Triều, cậu hạ mắt xuống tiếp tục xem những bức ảnh do Thành Vanh để lại. Bất ngờ thay, trong số những bức ảnh này còn có cả ảnh riêng của Phó Vân Triều. Có vẻ như đó là sau một buổi tiệc, Phó Vân Triều đứng cùng một người trông có vẻ là giáo viên trung niên, ánh đèn đêm chiếu lên người anh, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng ấy dịu đi một chút.

Thành Vanh bước ra từ nhà bếp, vừa lau tay vừa đi về phía Lục Dư và Phó Vân Triều, cúi xuống nhìn qua, ánh mắt va vào một bức ảnh nhóm người đang cùng cụng ly rượu, như thể một ánh sáng lóe lên trong tâm trí hắn ta, sau đó hắn vỗ mạnh vào đùi mình: "Ồ, Lục Dư, tôi có một bức ảnh đặc biệt muốn cho cậu xem, tôi đảm bảo trên đời này chỉ có mình tôi mới có bức ảnh này".

Nháy mắt với Lục Dư như kiểu bị tật, Thành Vanh vội vã lật đến trang cuối cùng của album, lấy ra một tấm ảnh khác, đưa cho Lục Dư trong dáng vẻ tinh nghịch: "Đây là tấm ảnh tôi lén giữ đấy, tôi còn không dám để Vân Triều biết đâu"

Ban đầu không dám để Phó Vân Triều biết. Mặc dù bây giờ Phó Vân Triều đang ngồi ngay bên cạnh.

Tuy nhiên, Thành Vanh lại cảm thấy chẳng sao cả, cuối cùng vẫn còn có Lục Dư ở đây trấn áp Phó Vân Triều.

Bức ảnh được lấy ra và đặt trong lòng bàn tay của Lục Dư, Lục Dư hạ mắt xuống, bối cảnh bức ảnh là một nhà hàng thịt nướng, bố cục khắp nơi trông rất quen thuộc, xung quanh có rất nhiều người qua đường, tất cả đều trông trẻ trung, giống như sinh viên đại học.

Từ 'sinh viên đại học' hiện ra trong đầu Lục Dư, lập tức khiến cậu nghĩ đến địa điểm chụp ảnh kia, đó chính là quán thịt nướng mà cậu và Phó Vân Triều đã đến lần trước, nằm cạnh trường đại học của Phó Vân Triều.

Trong ảnh, Phó Vân Triều đang gục xuống bàn, hai mắt hơi khép lại, cánh tay che đi nửa mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy làn da trên cổ và mặt anh đỏ ửng vì say.

"Thế nào, Phó Vân Triều say rượu, không phải là chuyện hiếm gặp sao?" Thành Vanh cười ha hả, rồi lại bí ẩn nói với Lục Dư: "Tôi còn có cả video nữa đấy, chúng ta kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi sẽ lén gửi cho cậu, đảm bảo sẽ khiến cậu thấy một Phó Vân Triều khác."

Lục Dư có chút động tâm.

Trước đây, cậu đã từng hai lần muốn làm cho Phó Vân Triều say rượu để xem anh say như thế nào, nhưng cả hai lần đều thất bại. Không chỉ thế, Phó Vân Triều thì chẳng sao cả, còn cậu lại gục trước. Ký ức về đêm đó đã dần dần trở lại trong tâm trí Lục Dư, nhưng cậu vẫn luôn giữ vẻ bình thản, coi như không nhớ gì hết.

Cậu nhìn Thành Vanh, nói một tiếng cảm ơn.

Hoàn toàn phớt lờ Phó Vân Triều, dường như đang mỉm cười ở bên cạnh.

Thành Vanh vỗ vỗ ngực, cười tươi rói: "Không cần khách sáo"

Cũng phớt lờ Phó Vân Triều.

Nửa tiếng sau, đứa nhỏ nhà Thành Vanh buồn ngủ đến nỗi gật gù như gà mổ cơm, Lục Dư và Phó Vân Triều cũng không muốn quấy rầy nữa, lái xe rời đi. Phó Vân Triều tiễn Lục Dư đến tiểu khu Thanh Hà, ánh mắt vẫn như trước, dõi theo bóng dáng mảnh mai của cậu thanh niên cho đến khi bị bóng đêm bao phủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!