Edit: Moe
Beta: Chirs
Rượu đều được đặt ở dưới tầng hầm.
Kể từ khi biệt thự nhỏ kiểu phương Tây này trở thành nơi ở của Phó Vân Triều, thì đương nhiên những nơi rộng rãi đặt chai rượu cũng trở thành một phần lãnh địa của anh. Đi xuống cầu thang màu trắng nhạt dẫn xuống tầng hầm, trên cửa sắt treo một chuối khóa, Phó Vân Triều thản nhiên liếc mắt một cái, đưa tay ra mở. Chỉ nghe thấy răng rắc tiếng dây xích khóa đứt thành từng đoạn, leng keng rơi xuống mặt đất.
Đẩy mở cánh cửa sắt, đèn dưới tầng ngầm sáng lên, chiếu sáng hết thảy mọi thứ trước mặt.
Từng hàng từng kệ an tĩnh bày vô số chủng loại rượu khác nhau, thậm chí còn có vài thùng gỗ khổng lồ ở bên cạnh, nhìn thấy ánh mắt của Lục Dư, Phó Vân Triều dẫn cậu lên phía trước: "Đây là rượu nho, em có muốn uống không?"
Dừng một chút, không biết là cố ý hay vô ý, liền nói thêm: "Nhưng đây là rượu mẹ tôi ủ, nồng độ thấp, uống không say".
Đúng như Phó Vân Triều dự đoán, sau khi nghe xong hai chữ 'không say', Lục Dư đảo mắt, lập tức nhìn những loại rượu khác. Khóe môi Phó Vân Triều cong lên để lộ ra ý cười, nhưng rất nhanh lại bị che giấu. Anh đứng nguyên tại chỗ, tùy ý dựa vào kệ bên cạnh, lẳng lặng nhìn bóng hình mảnh khảnh thon dài của cậu thanh niên đang lượn qua lượn lại dưới tầng hầm, một lúc sau, Lục Dư lại nói với anh: "Uống cái này đi?"
"Tôi đi lấy ly"
Rượu sóng sánh trong ly tạo thành màu sắc tươi sáng, Lục Dư cúi đầu nhấp một ngụm. Trong mắt cậu, giữa rượu và đồ uống có sự chênh lệch rất lớn và cậu vẫn thích vị ngọt nhẹ của thức uống hơn vị đắng của rượu. Chút rượu trên đầu lưỡi khiến cậu khẽ cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng đè nén biểu cảm của mình khi Phó Vân Triều nhìn cậu.
Chỉ sau nửa giờ, hai người họ đã nếm thử qua trên dưới cũng tám mười loại rượu.
Người ta nói rằng uống rượu sợ nhất là rượu trộn, bởi vì nó rất dễ say.
Nhưng câu này dường như không áp dụng lên Phó Vân Triều. Đường viền cổ áo sơ mi đen của người đàn ông hơi mở, hầu kết lăn lên trượt xuống theo dòng rượu chảy vào. Cả người toát lên một loại khí chất quyến rũ dụ hoặc. Nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên người Lục Dư. Những gì xuất hiện trước mặt khiến đôi mắt hẹp dài của anh trở nên thâm túy hơn rất nhiều, giống như một màn đêm không sao, một khi bước vào liền không dễ dàng tìm thấy lối ra.
Lục Dư dựa vào chiếc bàn nhỏ đối diện, ngón tay thon dài trắng sứ vẫn đang vuốt ve ly rượu, nhưng tựa hồ bởi vì dùng sức quá mức, khiến cho khớp xương cũng ở nên trắng hơn. Đôi mắt cậu rũ xuống, mái tóc đen che khuất ánh mắt hoa đào. Có lẽ cậu cảm thấy hơi nóng, ngón tay không kiên nhẫn nắm cổ áo kéo ra, giây tiếp theo cúc áo sơ mi của cậu kêu lách cách rơi xuống đất.
Động tác của cậu thanh niên khựng lại.
Đầu lưỡi của Phó Vân Triều bất giác lướt qua hàm răng ẩn dấu dưới cánh môi mỏng, cười khẽ một tiếng: "A Dư"
"Hửm?" Lục Dư ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt hoa đào đã hoàn toàn ngâm trong nước xuân, mang theo ẩm ướt cùng màu đỏ nhạt nơi đuôi mắt, cậu nheo mắt lại, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Ngữ khí không quá hung dữ, thậm chí còn có chút lơ đãng mềm mại.
Lục Dư uống say rồi.
Nhưng cậu cũng giống như không say.
Phó Vân Triều nhấp một ngụm rượu vang đỏ, thấp giọng hỏi: "A Dư say à?"
"Không có". Lục Dư trả lời.
Cậu chỉ là--
Chỉ là cảm thấy cơ thể mình có chút khó chịu.
Như thể có thứ gì đó đã hoàn toàn tước đoạt tâm trí và cơ thể của cậu, ý thức cậu vô cùng rõ ràng, nhưng cơ thể lại bủn rủn không thể khống chế, cậu chỉ muốn cởi cúc áo, nhưng cổ tay lại mạnh đến mức trực tiếp giựt đứt cúc áo.
Thân thể Lục Dư dường như đã say.
Nhưng ý thức thuộc về tòa linh trạch thì không.
Như để chứng minh điều này, cậu nhìn chằm chằm Phó Vân Triều với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, nói từng chữ một: "Tôi vẫn có thể uống."
Trong ấn tượng của Phó Vân Triều, những người say rượu thường sẽ nói như vậy.
Sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bản thân say.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!