Edit: Lông náck Moe bay
Beta: Chirs đây Chirs đây
Nhà tiên tri từ trên cao nhìn xuống người đàn ông nằm dưới đất. Đại khái là vì đau đớn, mặt Phó Nghị ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả khuôn mặt có chút dữ tợn, hắn hừ một tiếng, ánh mắt lướt qua nửa dấu giày trên cánh tay, không nhịn được cười khẽ: "Chủ nhân làm vậy không tính là động thủ đối với ngươi".
Thân hình thon gầy hơi cúi xuống tại thành hình vòng cung, hắn đeo bao tay trắng thản nhiên mà cầm cái chân còn nguyên vẹn của Phó Nghị, nhà tiên tri giống như kéo một túi rác lớn, một bên ngâm nga bài hát, một bên chậm rì rì đi ra ngoài.
Vị trí ở cửa rải rác nhất nhiều mảnh vụn nhỏ, những mảnh vỡ đó dễ dàng xé rách quần áo của Phó Nghị, đâm xuyên qua tất cả các bộ phận trên cơ thể hắn ta mà không có bất kỳ sự kháng cự nào. Cơn đau khiến đầu óc Phó Nghị hơi choáng váng, hắn nghiến răng nghiến lợi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn bản thân bị con chó của Phó Vân Triều đối xử như vậy, hai mắt trừng đến đỏ bừng.
Giọng nói của Phó Nghị nghe có chút run rẩy, nhưng sự hung dữ và ác ý trong đó lại khó che giấu: "Chúng mày là đang tìm chết! Mày dám đối xử với tao như vậy, ba tao sẽ không buông tha cho chúng mày——"
Nhà tiên tri nghiêng đầu, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy bóng tối trầm tịch, dần dần phản chiếu khuôn mặt xấu xí của Phó Nghị. Một lúc sau, trên khuôn mặt giống như mặt nạ này cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười, độ cong của khóe môi hoàn hảo như được bút phác họa, mỗi nét vẽ đều gãi đúng chỗ ngứa. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Chỉ cần ngươi không nói thì ai có thể biết hôm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì?"
"Lão tử có cái miệng! Mày chẳng lẽ còn muốn đem miệng ông đây khâu lại sao?!"
Nghe vậy, nhà tiên tri thở một hơi thật dài: "Đương nhiên ta sẽ không làm chuyện đẫm máu như vậy, đáng sợ lắm a~ ta lại không phải cái tên vượt qua năm trọng cấp kia, hơn nữa ngươi thật may mắn, hắn ta không đi theo chủ nhân đến nơi này. Bất quá---"
Vừa nói xong, hắn liền nhìn cảnh tượng xung quanh một vòng.
Nụ cười trên khóe miệng nhà tiên tri dần trở nên kỳ quái và đáng sợ.
Trực giác của Phó Nghị nói rằng có gì không đúng, ánh mắt dõi theo ánh mắt nhà tiên tri, trong lòng lập tức chấn động. Cảnh tượng trước mắt không phải là căn biệt thự mà hắn vẫn quen thuộc, xung quanh tối đen như mực, màu đen đục khác với màn đêm lại có chứa đốm sáng, như thể rơi vào một mảng mực lớn đậm đặc, khắp nơi nó lọt vào tầm mắt đều cực kỳ đen tối.
Nhưng hắn nhớ rõ rằng mình đã bị nhà tiên tri kéo ra khỏi cửa căn biệt kỳ quái kia rồi.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Sự khiếp sợ và kinh hoàng khó tả đã dần dần chiếm hết suy nghĩ của Phó Nghị, trong một lúc dường như hắn ta thậm chí không thể nhận thấy đau đớn ở vai và chân của mình, gã ta vội vàng nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể trong tiềm thức muốn tìm một nơi an toàn, hắn ta cố gắng rút lui. Nhưng ngón tay của nhà tiên tri lại nắm chặt chân hắn, nhìn hắn rồi mỉm cười: "Đừng vội".
Nhà tiên tri duỗi ngón tay ra, một con đom đóm nhỏ đậu vào giữa bàn ta hắn, hắn mỉm cười hỏi Phó Nghị: "Ngươi có biết trùng ký sinh không? Loại này có hơi đặc biệt, cho dù không có trùng mẫu, nó cũng sẽ không chết".
Phía sau nhà tiên tri có một đàn đom đóm đang từ từ phác họa ra hình dạng con người, hắn vẫn như cũ mình cười: "Hắn chỉ đơn giản là thích ký sinh trên người nhân loại mà thôi, gặm nhấm cốt nhục, uống một ngụm máu tươi đặt sệt. Đương nhiên, hắn càng thích cảm xúc của ngươi hơn".
Hoảng sợ, vui sướng, tham lam.
Tất cả đều có thể làm đồ ăn cho hắn.
"Ngươi sẽ bị hắn gặp nhấm sạch sẽ và biến thành một món đồ chơi trống rỗng chỉ có thể bị người khác thao túng".
Bóng dáng phía sau nhà tiên tri càng lúc càng trở nên chân thật, ánh sáng của đom đóm dần dần tiêu tán, một bàn tay dần dần thò ra từ phía sau hắn, theo sau là một thân hình cao lớn, kỳ dị. Phó Nghị run rẩy khắp người, ánh mắt nhìn về phía bàn tay kia hoàn toàn không khống chế được. Gã thấy bóng dáng đối phương giống như một người khổng lồ, sắc mặt ẩn chứa trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy năm ngón tay như một bộ xương.
"Mày......"
Trong cổ họng dường như có dị vật, Phó Nghị chỉ có thể nghe thấy tiếng ho.
Nhà tiên tri nhìn sắc mặt người đàn ông đột nhiên tái nhợt, vẻ mặt bình tĩnh: "Đừng lo lắng, ngươi không thể chết được".
Vừa nói, hắn quay sang nhìn người đàn ông cao lớn phía sau: "Vất vả rồi, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi một ly dương chi cam lộ nếm thử, ngươi muốn xoài bình thường, gấp hai lần hay gấp ba lần xoài?"
Những con đom đóm lại sáng lên lần nữa, chậm rãi hợp thành một con số 3.
Ngày hôm sau Phó Nghị nằm trên một mảnh đất trống, hắn bối rối nhìn xung quanh, trống rỗng, một bên là hồ nước, một bên là rìa hai bên đường cùng cây cối xanh tốt.
Đây là đâu?
Hắn rốt cuộc làm sao lại ở chỗ này?
Hắn muốn đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng cơn đau khủng khiếp từ cơ thể khiến tiềm thức hắn co giật. Hắn ta không thể không nhìn xuống, chỉ thấy tay và chân cong theo một tư thế kỳ lạ, có thể thấy tay và chân đung đưa khi hắn run rẩy. Đồng tử của Phó Nghị đột nhiên co lại, hắn đang đắm chìm trong cảnh tượng khó tin này, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!