Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

y có lẽ là lần đầu tiên sau hơn ba năm, Phó Vân Triều thật sự cảm thấy khiếp sợ.

Trong tay anh lúc này còn đang cầm một đĩa cua cay, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Dư. Vẻ mặt của thanh niên rất bình tĩnh, không có nửa điểm đùa cợt hay do dự nào trong đôi mắt hoa đào hẹp của cậu, như thể cậu nói 'Tôi có thể cho anh gặp lại họ' đơn giản như 'Hôm nay tôi ăn một cây kẹo mút vị Coca'。

Làm thế nào mà đơn giản như vậy được.

Không ai biết rõ hơn Phó Vân Triều rằng chết là sự tồn tại chân thật nhất. Chỉ trong ba năm đó, anh đã chứng kiến cái chết khủng khiếp đến đột ngột của mọi người vốn đang có một cuộc sống tốt đẹp. Phó Vân Triều chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng tai nạn xe hơi của cha mẹ mình, cũng không dám tưởng tượng liệu Phó Phong Lan khi rơi xuống vách núi xương cốt có nát thành một đống hay không.

Anh che giấu tất cả cảm xúc chân thật nhất của mình bằng một nụ cười giả tạo.

Lúc này đã bị lời nói của Lục Dư phá vỡ.

Phó Vân Triều im lặng chờ đợi câu nói của Lục Dư 'Tôi đang đùa với anh thôi', nhưng anh đợi năm phút cũng không đợi câu tiếp theo của cậu thanh niên. Trên thực tế, anh biết rõ hơn ai hết rằng với tính cách của Lục Dư, từ đùa giỡn sẽ không bao giờ xuất hiện trên người cậu.

Một lúc sau, khóe môi mím lại nở một nụ cười, khuôn mặt tái nhợt nhưng sáng sủa dường như vẫn như thường, giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba: "Mau đến ăn đi."

Lục Dư nhìn anh nhiều hơn hai mắt(1), không nói gì, chỉ 'ừm' một tiếng.

(1): nhìn kĩ hơn để nhận ra sự khác biệt trên từng chi tiết nhỏ, nhìn theo chiều sâu để đoán tâm tư đối phương, đánh giá.

Cậu đã nhìn thấy phản ứng của Phó Vân Triều ở nhiều người. Sau khi vợ của Kha Dữ Minh qua đời, trạng thái của Kha Dữ Minh nhanh chóng trở nên suy sụp. Cho nên Lục Dư hỏi hắn có muốn gặp vợ hắn không, nhưng Kha Dữ Minh lại im lặng một lúc. Không phải là hắn không muốn gặp lại vợ mình, mà là hắn không dám nghĩ đến. Nhưng Lục Dư biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, cho nên trong khoảng thời gian tiếp theo, Kha Dữ Minh tựa như đang sống trong quá khứ.

Hắn nghĩ mình bị ảo giác.

Sau đó, hắn phát hiện ra rằng đó có lẽ là may mắn.

Nhiều người nói rằng hắn đã làm rất nhiều việc thiện, và hắn sẽ được phúc báo. Hắn chưa từng nghĩ đến vợ mình bị bệnh, hắn từng nghĩ rằng ông trời đang trêu đùa hắn, mãi cho đến khi.......

Cua cay của Phó Vân Triều nấu có vị rất ngon, gạch cua và trứng cua vẫn còn sót lại trên thịt cua, có chút cay, khiến Lục Dư có chút không nhịn được ăn tiếp. Lục Dư ăn rất văn nhã(2) nhưng thực chất lại rất nhiệt tình, còn đũa của Phó Vân Triều chỉ chọc chọc đĩa cá chua ngọt hai lần, liền hạ đũa xuống xem như đã no rồi.

(2): Đẹp đẽ thanh cao, nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng.

Anh luôn không thể nào ăn nhiều.

Nhìn khuôn mặt trắng sứ phồng lên của Lục Dư khi đang ăn, đôi mắt Phó Vân Triều nhiễm một tia mạng vẻ nặng nề, đột nhiên, bên tai Lục Dư vang lên giọng nói có phần khàn khàn, anh hỏi: "Nhìn thấy bọn họ thì yêu cầu muốn tôi làm gì?"

Lục Dư chậm rãi chớp chớp mắt, sau một lát, cậu do dự trả lời: "Điều tra xem cha mẹ anh bị tai nạn xe ở đâu?"

Trên thực tế, không có khó khăn nào cả.

Mặc dù vợ chồng Phó Kỳ qua đời sau tai nạn của Phó Vân Triều, nhưng việc liên quan tới một vị doanh nhân nổi tiếng như Phó Kỳ thì tin tức ba năm trước chắc hẳn đã tràn ngập. Hơn nữa, bây giờ Internet đã phát triển, ngay cả khi một người lạ muốn biết, sẽ không mất nhiều thời gian.

Nhưng hiển nhiên, Lục Dư đã hiểu lầm ý của Phó Vân Triều.

Anh nói: "Tôi cần phải giá những gì, hoặc tôi nên nói, em cần tôi làm gì."

Phó Vân Triều coi nguyện vọng này tuy nghe có vẻ khó tin xem như là một giao dịch, anh đang chờ đợi yêu cầu của Lục Dư. Nhưng Lục Dư chỉ gặm cua trong miệng, đầu lưỡi liếm nước sốt nóng hổi trên môi, nói với giọng điệu bình tĩnh: "Không cần. Như một món quà để đáp lại việc anh nấu cho tôi bữa cơm này. "

Từ 'quà đáp lại' nhẹ nhàng của cậu khiến Phó Vân Triều sững sờ một giây, rồi cười khẽ.

Lục Dư chính là người như vậy.

Thực sự làm người khác ngoài ý muốn.

Trong số những người mà Phó Vân Triều quen biết trước đây, hầu hết bọn họ đều thích thân phận của hắn là thiếu gia thứ hai của nhà họ Phó. Thay vì làm bạn với anh ta, bọn họ càng mong muốn đến gần Phó Phong Lan và Phó Kỳ. Trong ba năm sau đó, những người này đã sử dụng đủ loại thủ đoạn khác nhau, giao dịch và đưa ra mục đích chung của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!