Chương 16: Bệnh viện

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

Hành trình chuyển nhà cùng Chirs:))

Gần đây các tiểu thư, quý bà hào môn trong giới nhà giàu ở thủ đô đang trò chuyện với nhau, vừa uống trà chiều hảo hạng và ăn tráng miệng, vừa dùng môi nói về những chuyện không tốt gần đây của nhà họ Lục.

Chân trước hai nhà Lục Phó nói là muốn liên hôn, một đám đều cảm khái Lục gia yêu thương đứa con trai ăn mày Lục Dư, còn để cho Lục Dư và Phó Vân Triều ở bên nhau. Chân sau liền nghe nói Tần Trăn Trăn và con trai út của bà ta cùng nhau vào viện.

Chồng Trương phu nhân làm nghề buôn bán đá quý trang sức, thường có một số giao dịch làm ăn với nhà họ Lục, lúc này bà đang uống trà hoa, cảm khái một tiếng rồi nói: "Nhà họ Lục này đúng là thú vị, rõ ràng vất vả tìm kiếm hai mươi năm mới mang được đứa trẻ trở về. Nói ném cho Phó gia liền ném, thật đúng kiểu ước gì loại bỏ nó càng sớm càng tốt không?"

Người phụ nữ mặc váy dài vén cao bên cạnh nói: "Lời này sao có thể nói như vậy? Thế nào kêu là ước gì loại bỏ? Kia chính là Phó gia đấy, đây không phải quá hời cho đứa con thứ đó sao?"

Trương phu nhân nghe vậy trợn mắt, bà vốn là người thẳng thắn, ghét cái ác, từ lâu đã bất mãn với Lục gia. Đã sớm không quen nhìn Lục gia kia muốn nổi danh mà lại làm bộ làm tịch dối trá. Lúc này đã tóm được cơ hội, căn bản không muốn buông lời tốt đẹp nào với Lục gia, mở miệng liền nói: "Nào, tẩy não từ đâu ra nhiều vậy a. Với điều kiện của Phó Vân Triều, mới tỉnh dậy là một ma ốm, Phó Minh vẫn đang là người làm chủ, đây có thể là chuyện tốt sao?

Phó Vân Triều nếu thật sự tốt, tại sao Lục Hồng Duy và Tần Trăn Trăn không để Lục Lịch làm đối tượng liên hôn?"

Người phụ nữ ngượng ngùng cười cười, lẩm bẩm nói: "Sao có thể giống nhau được? Nhị thiếu Lục gia kia xuất thân chính là từ đám ăn xin a."

"Nếu không phải năm đó tại Tần Trăn Trăn, Lục nhị thiếu đó có thể bị ném đến đám ăn xin đó sao?". Thấy đối phương không ngừng phản bác mình, Trương phu nhân tức giận trả lời, sau đó quay đầu nhìn người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh khói: "Hàn phu nhân, bà nghĩ thế nào?".

Lời vừa dứt, tất cả con mắt của mấy phu nhân đều trông mong mà nhìn chằm chằm Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân là người phụ nữ được thời gian sủng ái, mái tóc dài được buộc bằng chiếc kẹp tóc màu ngọc bích, ngón tay thon dài như ngọc ấm áp đang cầm một tách trà tinh xảo. Bà bình tĩnh nhấp một ngụm trà, cười khẽ một tiếng trả lời: "Nếu tôi có một đứa con đã thất lạc hai mươi năm, sau khi tìm được tôi nhất định sẽ cho nó tất cả. Ít nhất, tôi sẽ không để bất cứ ai tuỳ ý nói một câu ăn xin tới ăn xin đi"

Những lời này khiến người phụ nữ mặc váy dài đỏ bừng mặt, nhưng lại khiến bà Trương hài lòng bật cười:"Mấy người đoán chuyện buồn cười nhất là cái gì? Hôm nay tôi nghe có người nói tam thiếu Lục gia cùng Tần Trăn Trăn vào viện là do nhị thiếu Lục gia làm cho tức chết đó."

Hàn phu nhân nhướng mày lá liễu, nhẹ nhàng đặt chiếc cốc trong suốt lên bàn, thản nhiên nói: "Thật sao? Vậy mà tôi nghe được người hầu Lục gia nói Tần Trăn Trăn nửa đêm qua nổi điên, cầm con da. o chạy đến phòng đứa con trai út kia, đem đứa con nuôi đó chém mấy nhát cơ".

"Cái gì?!"

Trong lúc nhất thời, cả khu vườn chỉ có thể nghe thấy một số phụ nữ che miệng kinh hô.

Nhưng không ai nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Hàn phu nhân.

Trương phu nhân sau khi khiếp sợ liền cười lớn: "Chẳng lẽ buổi tối bà ta uống rượu quá nhiều sau đó coi đứa con nuôi như người mà bà ta luôn ghét, nên mới động thủ đi?"

Hàn phu nhân nhẹ nhàng cười: "Có lẽ vậy."

Khoảng năm giờ, tất cả các quý bà giàu có đều đứng dậy rời đi. Hàn phu nhân tựa người vào chiếc ghế đan, nụ cười trên môi đỏ mọng không hề tắt. Bà nhìn con trai đang đi về phía mình, nhướng mày cười nói: "Con về sớm thế?"

"Công việc kết thúc con liền trở về" Hàn Thanh Nham đút hai tay vào túi, vẻ mặt lười biếng liếc nhìn qua trên bàn đá nhỏ chưa được dọn chén trà và bánh ngọt, hắn thản nhiên hỏi: "Trong nhà vừa có khách ạ?"

Hàn phu nhân: "Chỉ là mấy chị em gái đó thôi"

Dừng một chút, Hàn phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn: "Mặc dù ba con bị Lục Hồng Duy cướp mất một hạng mục, nhưng chuyện đó đều là của năm ngoái. Con từ khi nào mang thù như vậy?"

Hàn Thanh Nham nhún nhún vai: "Con đã lớn tuổi rồi, nhìn không được ba ủy khuất".

Hàn phu nhân: "Mẹ hiểu được con vì sao không thích Lục Tiêu? Nhưng Tần Trăn Trăn thật sự đã đâm đứa con út đó sao?"

...

Chỉ chưa đầy một đêm, tin tức Tần Trăn Trăn phát điên và làm bị thương con trai út vào lúc nửa đêm đã được truyền đi rộng rãi trong giới nhà giàu ở thủ đô, mặc dù Lục Tiêu đã phản ứng đủ nhanh để trấn áp tin đồn đã bị vác lên internet. Nhưng biết Tần Trăn Trăn bị thương, khách tới thăm bệnh đông hơn hẳn.

Sắc mặt Lục Hồng Duy đã đen như đáy nồi từ ngày Lục Dư về nhà ăn cơm, thật vất vả lợi dụng cuộc liên hôn của hai nhà Lục và Phó để thanh danh chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng chỉ trong một ngày, mỗi lần mọi người nhắc đến Lục gia đều chính là một hồi chê cười.

Lúc Lục Tiêu mở cửa bước vào, ông ta đang ngồi cạnh giường Tần Trăn Trăn, trên trán có một vết đỏ lố bịch buồn cười: "Ba, mẹ thế nào rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!