Chương 12: Ly thủy tinh pha lê

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

Cuộc trò chuyện hôm nay giữa Lục Hồng Duy và Phó Minh khiến cả hai đều như gặp được kinh hỉ rất lớn, việc vứt bỏ một món đồ vốn là gánh nặng cho cả hai bên có thể dẫn đến sự hợp tác giữa hai công ty, đưa địa vị của hai gia đình lên một tầm cao hơn. Điều này khiến người ta thậm chí chưa từng nghĩ tới.

Lục Tiêu trầm mặc ngồi ở một bên, lúc Lục Hồng Duy và Phó Minh nói chuyện cũng không bao giờ chen vào ngắt lời, chỉ tựa như một bức tượng điêu khắc tỉ mỉ bất động mà lắng nghe. Đôi mắt của hắn dường như vô tình ngước lên nhìn vào Lục Hồng Duy, nụ cười thoải mái và nhẹ nhõm trên khuôn mặt người đàn ông khiến tâm trạng Lục Tiêu lúc này cảm thấy có chút bối rối----

Công bằng mà nói, tất cả những gì Lục Tiêu có đều do ba hắn

- Lục Hồng Duy cho. Hắn từ nhỏ đã rất kính trọng người ba này, trong mắt hắn, ba giống như một ngọn núi cao, ông hiểu biết rất nhiều, dù là học vấn, cuộc sống hay sự nghiệp đều đủ để khiến người người ngưỡng mộ.

Nhưng hiện tại...

Bây giờ bọn họ gần như đã bàn xong chuyện làm ăn, đã đến lúc nói về chuyện hôn sự giữa Lục Dư và Phó Vân Triều. Phó Minh nhấp một ngụm trà, trên mặt nở nụ cười đầy toan tính: "Anh thông gia à, tôi nghĩ như vậy, Vân Triều sức khỏe không tốt, bác sĩ nói thời tiết ở thủ đô không thích hợp để nó dưỡng bệnh. Đợi đến khi hai đứa nó đính hôn xong liền đưa chúng nó chuyển đến sống ở thành phố L, anh nghĩ thế nào?"

Khóe mắt Lục Tiêu giật giật.

Thành phố L là một nơi vô cùng đặc biệt, tại đây phát hiện ra cuộc xâm chiếm của chủng biến dị cách đây vài năm trước, cũng bởi vậy thành phố L bị thiệt hại nghiêm trọng nhất. Trong mấy năm qua, mặc dù nhà nước đã đưa ra một số chính sách khắc phục và tu bổ cho Thành phố L, nhưng trên thực tế, vì hai chữ "xui xẻo" nên rất ít người tự nguyện quay lại Thành phố L để phát triển. Chứng kiến tình huống này, quốc gia cũng dần dần ngó lơ đối với thành phố đó.

Lục Tiêu may mắn được đến thành phố L một lần, khi Lục Lịch nhận lời mời tham gia một chương trình tạp kỹ tên là 《Thử thách bất khả thi》, đạo diễn cũng là một người tàn nhẫn, chọn những nơi hoang vắng có truyền thuyết xưa không ai dám đến. Lo lắng em trai mình có thể sống an toàn ở một nơi như vậy hay không, Lục Tiêu liền sắp xếp riêng một chuyến du lịch đặc biệt đến đó, đi rồi mới biết rằng Thành phố L đã trở thành một đống phế tích.

Nhìn thoáng qua, khắp nơi đều là những bức tường đổ nát, những tòa nhà cuối cùng được dựng lại chỉ mới được xây dựng một nửa, rồi bị bỏ lại thành những tòa nhà dang dở. Ở đây dấu vết thiệt hại do chiến tranh trở nên đặc biệt dễ thấy, đạn kim loại và một số bộ xương trông kỳ lạ có thể được nhìn thấy bằng cách dùng giày chà xát mặt đất hai, ba lần.

Khi Lục Tiêu dẫm lên, những bộ xương quanh năm phơi nắng, mưa gió sẽ phát ra tiếng răng rắc giòn vang. Loại âm thanh đó đến giờ vẫn còn in rất rõ ràng trong trí nhớ của hắn

Làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn rũ mắt xuống, trong lòng biết người cầm quyền nhà họ Phó này đã thể hiện rất rõ ràng tâm tư của ông ta. Ngoài miệng nói là dưỡng bệnh nhưng thực tế lại muốn đòi mạng. Phó Minh hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Phó Vân Triều, thậm chí còn muốn dùng tay đẩy Phó Vân Triều xuống vực hố lửa.

Lục Tiêu nhấp môi vừa định nói gì đó thì ánh mắt Phó Minh lướt qua trên mặt hắn, ông ta tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa bổ sung: "Mấy vị có khả năng không biết, quốc gia dự định xây dựng lại thành phố L, Phó gia cũng có một phần sản nghiệp ở đó. Thành phố L hiện tại đã hồi phục khá tốt so với hai năm trước kia, nơi phong thủy tôi tự tay chọn cho Vân Triều và bạn đời của nó cũng khá tốt, tôi có chụp lại ảnh ở đây, để mọi người yên tâm xem qua".

Mặc dù Lục Tiêu nghe được lời này vẫn cảm thấy khó tin, nhưng vẫn vô thức ngẩng đầu lên, nghiêng người về phía trước nhìn một chút. Nhưng lúc này, Lục Hồng Duy mỉm cười xua tay: "Không cần đâu anh Phó, tôi nghĩ rằng Vân Triều là cháu trai duy nhất của anh, tôi tin anh sẽ không làm hại nó".

"Đúng vậy, sau khi thằng hai Phong Lan cũng bởi vì do tai nạn mà ra đi, Vân triều thật vất vả lắm mới tỉnh lại. Thân là chút ruột, tôi nhất định phải chăm sóc nó thật tốt." Phó Minh cười nói: "Về phần đám cưới, tôi nghĩ là cần phải làm thật lớn, nhưng tốt nhất vẫn là đợi Vân Triều bình phục có thể đứng dậy được đã, nếu không ngồi xe lăn tới dự hôn lễ sẽ khiến cho người ta chê cười."

Lục Hồng Duy hiển nhiên không cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Nhưng Lục Tiêu lại nghe được một ít ẩn ý từ trong đó. Chỉ cần sức khỏe của Phó Vân Triều không tốt thì đám cưới sẽ không bao giờ được tổ chức.

Mặc dù Lục Tiêu lần đầu tiên gặp Phó Vân Triều đã có chút kinh ngạc, anh thoạt nhìn giống như một người bình thường, nhưng vẻ mặt tái nhợt của Phó Vân Triều ngồi trên xe lăn vẫn luôn khắc sâu trong lòng Lục Tiêu, người như vậy khi nào mới khỏi bệnh?

Bàn tay đặt trên đầu gối của Lục Tiêu có chút khựng lại, ngón tay cuộn tròn, hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đè nén tất cả lại trong suy nghĩ của mình.....

Gần sáu giờ, Lục Lịch từ tầng ba nắm tay bà Lục

-Tần Trăn Trăn đi xuống, Lục Lịch đứng trên bậc thang nhìn xuống như đang tìm kiếm gì đó, nhưng lại không tìm được người muốn thấy, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên: "Anh hai vẫn chưa tới ạ? Chúng ta đều đã chuẩn bị ăn tối rồi. Anh ơi, sao anh không gọi điện cho anh ấy?"

Lục Hồng Duy phục hồi lại tinh thần, nghe thấy câu nói này cau mày: "Thằng nhóc này càng ngày càng quá phận, thật sự không biết giờ giấc gì cả."

Nói xong ông ta quay sang Phó Minh với vẻ mặt xin lỗi: "Anh Phó, xin đợi một lát, tôi bảo Lục Tiêu gọi điện thoại cho nó".

Phó Minh thật sự không để ý, thậm chí đối với hắn mà nói Lục Dư càng tệ càng hài lòng, trong nước có rất nhiều gia tộc giàu có, nhưng hắn chỉ coi trọng Lục gia vì Lục Dư từng là một kẻ ăn xin. Hai mươi năm không làm gì khác ngoài nhặt rác, trừ bỏ nhặt rác thì còn làm được gì, lấy bàn tay không ra à. Hắn đối với sự nhục nhã của Phó Vân Triều lúc này xác thực rất vừa lòng, nếu Phó Kỳ còn sống, hắn không biết vẻ mặt của lão già đó sẽ như thế nào khi nhìn thấy một đứa con ưu tú như vậy cuối cùng lại cưới một kẻ ăn xin.

Ly nước được nâng lên che khuất đi nụ cười không thể kiềm chế trên khóe môi, Phó Minh đang định mở miệng thì ngay sau đó tiếng xe lăn lăn trên mặt đất vang lên, mấy người trong phòng khách đều cùng lúc ngẩng đầu nhìn.

Phó Vân Triều vẫn giữ nụ cười yếu ớt như cũ, nhưng người đứng sau anh đã được thay thế bởi Lục Dư, người được Lục Hồng Duy nói rằng cậu không có khái niệm về thời gian. Lục Dư vẫn ăn mặc bình thường, thoạt nhìn giống như đang mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bán ngoài đường, đi đôi giày thể thao màu trắng sau khi dùng nhiều lần đã trở nên ố vàng, mọi thứ đều nhuốm một luồng khí tức khiến Lục Hồng Duy sinh ra cảm giác ghét bỏ.

Sắc mặt Lục Hồng Duy dần dần sa xuống, Lục Lịch ở một bên nhìn thấy vậy vội vàng nói: "Anh hai, sao huynh lại ăn mặc tùy tiện như vậy? Quần áo mới mẹ mua cho anh đâu? Sao anh không mặc?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!