Chương 11: Hoa hồng đen*

Edit: Moe

Beta: XiaoChirs

Hoa hồng đen là một loài hoa cực hiếm và theo từng nền văn hoá nó sẽ mang trong mình một ý nghĩa khác nhau. Ở Thổ Nhĩ Kỳ, hoa hồng đen tượng trưng cho sự huyền bí, đam mê, hy vọng và cả sự tái sinh. Ngoài ra nó mang một vẻ đẹp độc đáo, kiêu sa, lạnh lùng và đầy bí ẩn. Nhưng đôi khi hoa hồng đen còn được ám chỉ cho sự cô đơn, lạnh lẽo – là loài hoa tượng trưng cho sự chết chóc.

———————

Nhà họ Phó lái hai chiếc xe, Phó Minh ngồi ở phía trước, khi xuống xe ông ta trông như đã quen biết Lục Hồng Duy mấy chục năm, vừa bước vào vừa mỉm cười. Chiếc xe phía sau dừng lại khoảng năm phút mới có người đẩy cửa ra ngoài.

Lục Tiêu nhìn thân hình mảnh khảnh này, hỏi Lục Lịch có muốn về nhà trước không, nhưng Lục Lịch đương nhiên từ chối. Lục gia đã sắp xếp cho Lục Dư một cuộc hôn nhân 'tốt đẹp' như vậy, hắn nóng lòng muốn xem Phó Vân Triều, người được cho là có tính tình tốt trông sẽ như thế nào.

Trong ấn tượng của Lục Lịch, người sống thực vật đã nằm trên giường ba năm chắc hẳn sẽ có bộ dạng đáng sợ với làn da lở loét, mụn mủ trên mặt và cơ thể, cơ toàn thân teo lại và làn da nhăn nhúm, hắn ta muốn chính mắt nhìn thấy vị hôn phu này của Lục Dư.

Vẻ giễu cợt trong mắt nhanh chóng bị che khuất, Lục Tiêu không để ý tới, tự nhiên cũng không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông cao gầy mặc áo măng tô(1) màu đen đỡ người ngồi ở ghế sau ra ngoài, ngồi vào xe lăn.

(1) Áo măng tô hay áo bành tô nam: có kiểu dáng trên gần giống vest nhưng lại dài hơn vest, thường dài đến gần đầu gối. Loại trang phụ này thể hiện sự lịch lãm, sang trọng,... cũng kiêm chức một bộ lễ phục khoác ở bên ngoài.

Người đàn ông mặc áo măng tô xoay người lại với khuôn mặt tươi cười. Ánh mắt Lục Lịch rơi vào người kia, hắn giả vờ thản nhiên, thấp giọng lơ đãng hỏi Lục Tiêu: "Anh, người này là ai?"

Vài năm trước Lục Tiêu cùng anh của Phó Vân Triều là Phó Phong Lan cũng được coi là bạn bè quen biết, khi đó hắn đã gặp Phó Vân Triều vài lần, trong trí nhớ của hắn, không có người như vậy ở bên Phó Vân Triều và hắn cũng không biết quá nhiều về anh ta, liền nói: "Chắc là bác sĩ, ý tá hay gì đó".

Lục Lịch nghe vậy trong đáy lòng tiếng cười càng ác ý.

Như vậy xem ra, Lục Dư thật sự rất thảm.

Chỉ cần nhìn vào vóc dáng và vẻ ngoài của y tá này, e rằng hắn ta còn tốt hơn vị thiếu gia chân chính Phó Vân Triều kia.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới kết thúc, y tá trong mắt anh em họ Lục đã đi vòng ra phía sau chiếc xe lăn vẫn luôn bị hắn che khuất. Phó Vân Triều lúc này cũng ngước mắt lên, đôi mắt anh hơi nheo lại bởi ánh sáng, con ngươi màu trà xanh nâu tựa như lưu ly có màu sắc đẹp nhất. Làn da trắng ngần như đã lâu không được nhìn thấy ánh mặt trời, ngũ quan tuấn tú, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, trong chốc lát như tắm mình trong gió xuân.

Lục Lịch có chút ngơ ngẩn cả người, thẳng đến khi tiếng xe lăn cọ vào lá cây nằm rạp trên mặt đất, hắn như tỉnh lại, vô thức hỏi: "Phó Vân Triều?".

Người đàn ông ngước mắt cười với hai vị thiếu gia nhà họ Lục, trong mắt có ý cười đọng lại: "Lần đầu gặp mặt, hai vị buổi chiều tốt lành".

Lục Lịch: "......."

Không phải nói là người thực vật sao?

Tại sao lại không khác gì người thường, thậm chí bộ dáng này còn đẹp hơn người thường rất nhiều. Ngay cả những sao nam trong vòng tự nhận là đẹp nhất cũng không bằng anh ta.

Lục Lịch nhanh chóng thu hồi ánh mắt khỏi người Phó Vân Triều, đáy mắt lộ ra vẻ khó chịu, không vui......

Phó Minh hiển nhiên không muốn để ý tới Phó Vân Triều, Phó Vân Triều ngồi đơn độc một chỗ, một lúc sau mới nói muốn đi dạo quanh nhà, với tư cách là một trong những người chủ nhà, Lục Tiêu theo bản năng đứng dậy đi cùng khách, nhưng Phó Vân Triều chỉ cười nhạt nói: "Tôi đi một mình không sao, không muốn làm phiền Lục thiếu gia."

Lục Hồng Duy ngước mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nhưng phong thái không hề kém cạnh, nhớ tới lời của Phó Minh, hắn chỉ ra hiệu cho Lục Tiêu chú ý một chút. Lục Hồng Duy và Phó Minh đã đắm chìm trong thế giới kinh doanh từ lâu, khi nói về cuộc liên hôn này, cả hai đều hiểu tại sao lại muốn đem Lục Dư và Phó Vân Triều kết đôi với nhau.

Chỉ là một người không thích Phó Vân Triều, lo lắng Phó Kỳ để lại sói con tâm tư không sạch sẽ, muốn trả thù, người còn lại lo lắng con trai làm kẻ ăn xin lại gây rắc rối cho mình và Lục gia. Tốt hơn hết là hai người cùng nhau gói ghém gửi đi nơi khác, biến đi đâu cũng được, đỡ phải bị nhức mắt vì ngày nào lượn lờ trước mặt.

Phó Vân Triều nhanh chóng được đẩy ra khỏi phòng khách, bên trong hoa viên Cẩm Tú xác thực cây cối khá xanh tươi, sân sau biệt thự Lục gia còn có một sân hoa, trời đã chạng vạng chiều tối, gió chiều thổi qua đầu mũi mang hương hoa nhẹ nhẹ. Vừa đến vườn hoa, anh đã nghe thấy một giọng nói vội vã sau lưng, khi ngẩng đầu lên thì chính là Lục Lịch, thiếu gia rất được sủng ái của nhà họ Lục.

"Phó nhị thiếu gia." Lục Lịch thở phào nhẹ nhõm, nói lời xin lỗi làm câu chào hỏi: "Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài vào lúc này, tôi chỉ là... có chuyện muốn nói với ngài."

Trên mặt Phó Vân Triều vẫn là nụ cười nhạt đó: "Tam thiếu gia, xin cứ nói".

Trong đầu Lục Lịch sắp xếp lại lời nói: "Thật ra, anh hai của em bình thường không muốn ở nhà, hiện tại có lẽ đang vội vã trở về. Không biết Phó nhị thiếu có nghe được tin đồn về anh hai của em hay không? Anh trai của em sau khi thất lạc hai mươi năm trở về liền cảm thấy trong lòng ba mẹ đã có em thay thế vị trí, nên anh ấy có chút bất mãn với gia đình của em, và tính tình của anh hai cũng trở nên cáu kỉnh hơn một chút".

Dừng một chút, hắn thăm dò nhìn lướt qua khuôn mặt của Phó Vân Triều, nhưng Phó Vân Triều có vẻ hơi mệt mỏi, dựa vào xe lăn nhắm mắt lại, anh nhắm mắt như thế khiến Lục Lịch có chút bối rối không biết giờ phút này anh đang nghĩ gì.

"Bất quá, anh hai em bản tính rất tốt, chỉ là hơi để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt, nếu như lúc đó anh hai làm nhị thiếu gia tức giận, hy vọng nhị thiếu gia có thể dung thứ cho anh ấy một chút".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!