Sau khi sốt ruột chờ đợi thật lâu, cuối cùng quân cứu viện cũng tới.
Bánh xe cao su ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai, cửa xe vừa mở ra, Lưu Triệu Thừa đã vội vàng lao đến.
Thành viên ban Chiến đấu có cấp bậc càng cao thì năng lực càng mạnh, số lượng cũng càng ít.
Bởi vì thành phố M không lớn nên tiểu đội ban Chiến đấu đóng quân tại đây chỉ có cấp D là cao nhất.
Đội trưởng của tiểu đội này tên là Lâm Thành, một người đàn ông trung niên da ngăm cao lớn, cũng là thành viên cấp C duy nhất trong cả đội.
Lâm Thành vừa bước xuống xe đã va phải Lưu Triệu Thừa đang lao tới.
Lưu Triệu Thừa không hơi đâu lau mồ hôi trên cái đầu hói của mình nữa, ông ta thông báo tình hình như bắn súng liên thanh.
"Cuối cùng các anh cũng đến rồi! Có sáu người của chúng ta đang kẹt bên trong, năm thành viên đội F ban Chiến đấu với một nhân viên phòng Hậu cần chúng tôi. Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ là du hồn bình thường thôi, nhưng…"
Lâm Thành nhìn về phía Lưu Triệu Thừa chỉ.
Sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta không khỏi sửng sốt: Cái gì…!
Một màn sương xám đen, đục ngầu và dày đặc phủ kín cả khu phòng học.
Giữa màn đêm, bóng dáng tòa nhà vốn đã mờ mịt càng thêm hỗn loạn, nhòe nhoẹt, tựa như có một con thú khổng lồ đang ẩn nấp trong bóng tối, im lặng ngoác cái miệng đỏ lòm, đói khát chờ đợi được giết chóc và lấp đầy bụng.
Lâm Thành bình tĩnh lại, cúi đầu giở bản phân tích chỉ số Lưu Triệu Thừa đưa mình.
Ông ta càng đọc càng ngạc nhiên, mồ hôi túa ra liên tục thấm ướt lưng ông ta.
Máy móc cũng không thể nhận ra họ đang phải đối đầu với kẻ địch thế nào, nó chỉ có thể thể hiện ra cho họ thấy bằng những chỉ số cao chót vót này.
Không cần lại gần quan sát, Lâm Thành vẫn biết chắc rằng những người đã vào trong đó e là hết đường sống rồi.
Lâm Thành bỏ tập tài liệu xuống, hít thật sâu:
"Tôi báo cáo lên trên xem có thể điều động một đội cấp A xuống giải quyết được không, anh phụ trách phong tỏa khu vực xung quanh trường học, sau đó liên hệ với các ban ngành liên quan xem liệu…"
Lâm Thành chưa nói xong hết câu, Lưu Triệu Thừa đã nôn nóng cắt lời:
"Còn người của tôi thì sao?"
Lâm Thành đau xót nói:
"…Tỷ lệ sống thấp lắm, dù là thành viên ban Chiến đấu muốn sống sót trở ra cũng cần có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và vận may cực lớn, nhưng một nhân viên phòng Hậu cần bình thường thì…"
Ông ta lắc đầu, thở dài:
"E là thần tiên có đến cũng không cứu được."
…
Trong trường.
Nhân viên phòng Hậu cần mà thần tiên có đến cũng không cứu được kia đang đứng trong một không gian chật hẹp, sàn nhà đã biến thành thứ chất bán keo đen sệt, chất lỏng hôi thối không ngừng tràn ra từ những kẽ hở trên tường, trần nhà và bồn rửa tay, sôi lên sùng sục.
Chất nhầy từ khắp mọi nơi tụ lại thành những chiếc xúc tu khổng lồ, tấn công từ bốn phương tám hướng.
Chúng tấn công từng đợt hung ác và điên cuồng, không chừa cho anh cơ hội lấy hơi nào.
"Chờ đã… khoan… Mày đừng có nóng…" Diệp Ca vừa phòng thủ vừa cố gắng nói chuyện với con quỷ hút máu kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!