Chương 47: Tâm Cảnh

Trận pháp này có một cái tên rất đơn giản —— Trắc Ma Trận.

Đã hàng ngàn năm trôi qua kể từ khi nó được tạo ra, nhưng nó hiếm khi phát huy được tác dụng của mình.

Nhiều nhất là thời điểm như bây giờ, được triệu hồi ra để tỉ mỉ nghiên cứu.

Hành Ngọc đứng dưới Trắc Ma trận, cả người hoàn toàn được trận pháp bao phủ.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên đó.

Đạo trận pháp này cực kỳ phức tạp, hơn nữa đẳng cấp cực cao, Hành Ngọc chỉ mới nghiêm túc chăm chú nhìn vài lần, liền cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa rồi.

Nàng nháy mắt mấy cái, cố nén cảm giác không thoải mái trong người, tiếp tục kiểm tra, xem xét trận pháp.

Nhìn thấy các nhánh của nó lan ra từ trung tâm của trận pháp này, có nhiều chỗ Hành Ngọc có thể theo kịp với dòng suy nghĩ của người tạo ra, nhưng có nhiều chỗ quá mức cao thâm, vượt xa trình độ hiện tại của nàng.

Nàng nhìn hồi lâu, cho đến khi cảm thấy thần thức của mình có chút chịu không nổi nữa, mới dời tầm mắt nhìn ra băng hoa phía xa xa...

||||| Truyện đề cử: Đại Lý Tự Khanh |||||

Liễu Duyên vẫn im lặng đứng bên cạnh.

Chờ thần thức của nàng bình phục lại, hắn mới cười hỏi:

"Lạc chủ cảm thấy đạo trận pháp này thế nào?"

"Quá huyền diệu, trong thời gian vài ngày ngắn ngủi ta hoàn toàn không thể ghi nhớ hết được."

Ban đầu Hành Ngọc muốn đem đại đạo trận pháp này sao chép vào trong ngọc giản, sau đó nàng sẽ nghiên cứu dần, sớm muộn gì cũng có một ngày hiểu rõ trận pháp này —— không sai, Hành Ngọc có chủ ý đơn giản hóa đạo trận pháp này.

Nếu như Trắc Ma Trận có thể được đơn giản hóa, sẽ mở rộng khắp Thương Lan đại lục.

Hơn nữa cơ bản thì Trắc Ma Trận đều hướng về tu chân giả, có thể tưởng tượng được, nếu nàng thật sự đơn giản hóa đạo trận pháp này, danh vọng của nàng ở Thương Lan đại lục có thể tiến thêm một bước.

Đến lúc đó, thu hoạch giá trị hâm mộ là chuyện rất đơn giản.

Bất quá hiện tại xem ra, là nàng có chút ngây thơ rồi.

Thương Lan đại lục có hàng tỉ sinh linh, trăm vạn người tu đạo.

Trong đó, các thế hệ thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm tuy không nhiều lắm, nhưng mỗi trăm năm ngàn năm đều xuất hiện mấy người như vậy.

Ngay cả bọn họ cũng không có biện pháp để đơn giản hóa trận pháp một cách dễ dàng, thì dĩ nhiên nàng cũng không có khả năng hoàn thành một bước này nhẹ nhàng như vậy.

Sau khi nghe Hành Ngọc nói, Liễu Duyên hơi mở môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Nhưng rất nhanh, hắn liền rũ mắt cười khẽ, đ3 xuống lời định nói.

"Hình như Liễu Duyên sư huynh có chuyện muốn nói?"

Hành Ngọc đứng bên cạnh hắn, tuy rằng vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn chỉ thoáng qua, nhưng Hành Ngọc vẫn thuận lợi bắt được điểm này.

Liễu Duyên lắc đầu, trực tiếp chuyển đề tài:

"Lạc chủ có muốn xem lại đạo trận pháp này không?"

Hiện tại Hành Ngọc có cái nhìn không tệ đối với Liễu Duyên, thấy hắn cố ý chuyển đề tài, nàng cũng không tiếp tục ép hỏi:

"Sắc trời đã không còn sớm, tạm thời không cần nhìn nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!