Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực u ám nặng nề, sâu trong ánh mắt phản chiếu gương mặt lạnh lùng của chàng thanh niên trước mặt, dường như cả thế giới chỉ còn lại người phía trước, dáng vẻ cố chấp khiến người ta sợ hãi.
Hắn ngoan ngoãn kề cổ lên lưỡi dao của chàng thanh niên, trên môi nở nụ cười thân thiết.
Tựa như hắn đã hoàn toàn giao sự sống chết của mình cho đối phương mặc sức cướp đoạt.
Hai người lặng lẽ đối mặt, bầu không khí nặng nề, căng thẳng khiến người ta ngộp thở.
Diệp Ca vô cảm híp mắt, lạnh lùng nói:
"Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mềm lòng sao?"
Lưỡi dao trong tay anh lại ép sát hơn.
Ánh dao lạnh lẽo như ánh bạc, lưỡi dao rét lạnh rạch qua chiếc cổ thon gầy.
Một vết thương đỏ tươi rất mảnh xuất hiện trên làn da trắng bệch của hắn, dưới ánh đèn tù mù trông càng thêm đáng sợ, dòng máu rỉ ra như một còn rắn đỏ rực đang thè lưỡi men theo cổ cậu bé trườn xuống, bò vào trong cổ áo hắn.
Đối phương chẳng buồn tránh né.
Giọng trẻ con non nớt hơi khàn, xen lẫn âm mũi đầy tủi thân: Sao có thể chứ…
Hắn nhấc tay, ngón tay nhỏ nhắn cởi từng chiếc cúc áo, cổ áo sơ
-mi trắng phau hé mở, lộ ra khuôn ngực và xương quai xanh gầy gò.
Lưỡi dao vô thức nhấn tới.
Vết dao lại sâu hơn, máu trên cổ Kê Huyền chảy ra càng nhiều.
DIệp Ca thoáng kinh ngạc.
Giọng nói lạnh lùng hơi dao động.
… Cậu làm gì đấy?
Trên khuôn ngực ốm yếu của cậu bé hằn một vết sẹo sâu, trông vô cùng dữ tợn và nhức mắt in dấu trên làn da nhẵn nhụi tái nhợt… Vị trí chuẩn xác, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, có thể thấy người gây ra không hề nương tay.
Dòng máu chảy xuống đọng lại nơi vết thương đã sớm khỏi hẳn, như dòng lệ máu rưng rưng nơi ngực cậu bé.
Kê Huyền dùng tay ôm ngực, lại dấn tới thêm lần nữa, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ.
"Anh trai xem này, quà anh tặng em, em đều giữ rất cẩn thận đấy."
"Anh mà mềm lòng thì đã chẳng là anh rồi." Cậu bé nghiêng đầu, khuôn mặt mang vẻ ngây thơ mà tàn nhẫn.
Giây kế tiếp, hắn không chút ngần ngại dí cổ mình vào lưỡi dao trong tay Diệp Ca.
Diệp Ca không kịp trở tay.
Anh chỉ kịp làm vũ khí trong tay biến mất, nhưng không kịp rút tay về.
Kê Huyền mỉm cười áp má vào bàn tay đối phương, chậm rãi cọ cọ đầy thân mật, đôi môi mỏng lành lạnh mềm mại kín đáo dừng lại trên làn da ấm áp của đối phương hai giây.
Diệp Ca như thể bị bỏng, đột ngột đẩy người kia ra.
May mà bây giờ Kê Huyền không ở trong hình dáng trưởng thành, hắn lảo đảo lùi vài bước ra sau dưới cú đẩy toàn lực của anh.
Diệp Ca đăm đăm nhìn hắn, dường như không cách nào tin được, mãi một lúc lâu anh mới gằn được vài chữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!