Trên bầu trời nhuốm màu máu không có cả sao lẫn trăng, cũng không có vẻ gì là bình minh sắp đến, cả thành phố bị thứ ánh sáng đỏ chết chóc bao trùm.
Giữa những tòa cao ốc, trên khắp các nẻo đường, vô số yêu ma quỷ quái tràn ra từ những khe hở tối tăm, biến nhân gian thành địa ngục.
Như một cơn ác mộng hoang đường và vô cùng tàn khốc.
Trực thăng của cảnh sát đảo quanh trên không:
"…Đề nghị người dân ở yên trong nhà, chặn kín cửa ra vào cửa sổ, tuyệt đối không ra khỏi nhà…"
Cực kì yếu ớt và vô dụng.
Ai cũng biết tường và cửa không cách nào ngăn được quái vật hay ác quỷ, thế nhưng lũ yêu quái ngoài kia còn đáng sợ hơn nhiều.
Nếu họ trốn thì biết đâu đấy còn có một cơ hội sống, còn một khi đã chạy thì chắc chắn chỉ có đường chết.
Sau khi phát hiện tình huống bất thường, Cục quản lí đã nhanh chóng liên lạc với cảnh sát và quân đội, đồng thời điều động toàn bộ thành viên ban Chiến đấu đến mỗi khu phố, cấp tốc dạy họ cách sử dụng các loại đạo cụ để chiến đấu với quỷ quái.
Nhưng họ chưa từng phải đối đầu với kẻ địch này bao giờ, cũng chưa từng được huấn luyện về chúng, thậm chí đây còn là lần đầu tiên họ biết rằng lũ sinh vật hắc ám kì quái và đáng sợ kia không chỉ tồn tại trong những tưởng tượng thời thơ ấu.
Vũ khí và trang thiết bị để đối phó với sinh vật siêu nhiên cực kì khan hiếm.
Họ chỉ có thể cầm vũ khí của con người và sợ hãi nhìn đám quái vật như đang bò ra từ ác mộng.
Thành phố M có một trăm năm mươi thành viên ban Chiến đấu thường trực, cộng cả những nhân viên hậu cần không thể coi là chiến sĩ cũng chưa đến hai trăm người.
Mà thứ họ phải đối mặt là một đội quân siêu nhiên đông nghịt với khí thế hừng hực đang càn quét tiến vào thế giới hiện thực.
Đó là nỗi sợ hãi áp đảo tuyệt đối, sự tuyệt vọng khiến người ta nghẹt thở.
Mặt đường trải nhựa nứt ra răng rắc, một con quái vật cả người dính đầy bùn lầy hôi thối trèo lên từ dưới lòng đất.
Nó cao chừng ba tầng, những chiếc xúc tu làm từ bùn quật xuống đất một cách nặng nề, những vết nứt như mạng nhện lập tức lan ra.
Ngay phía dưới nó là một nhóm người nhỏ bé.
Bắn! Người dẫn đầu hô lên.
Tia lửa từ nòng súng sáng lên trên con đường tối tăm, song những viên đạn đặc chế lại dần chìm vào cơ thể con quái vật như hòn đá rơi xuống biển sâu.
Nó bị chọc giận, gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Dưới áp lực nặng nề, con đường vỡ vụn như những tấm giấy bìa, những tòa nhà xung quanh cũng chấn động theo.
Rút lui! Rút lui! Những người phía dưới hét đến lạc giọng.
Nhưng đã muộn rồi.
Vô số những chiếc chi bằng bùn nhớp nháp vươn ra từ cơ thể nó, chúng lao nhanh trong không khí, tấn công đám nhân loại không biết điều dưới đất.
…Sau đó, chúng chợt khựng lại giữa không trung.
Ai nấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi ngẩng đầu, họ trông thấy một bóng đen xuất hiện phía trên con quái vật.
Người nọ nhẹ nhàng lướt qua như một cơn gió, rồi linh hoạt nhảy lên lưng con quái vật bùn lầy.
Tiếp đó, lưỡi hái hình trăng khuyết giơ cao, lưỡi dao phản chiếu bầu trời màu đỏ máu.
Lưỡi dao sắc bén hạ xuống, tựa như nụ hôn êm ái của thần chết, nhẹ nhàng cắt qua cổ đối phương mà không chút trở ngại, dễ dàng như cầm lưỡi dao sắc bén cắt một miếng đậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!