Chương 37: “giới Thiệu Với Các Cậu Đây Là Ace”

Diệp Ca vươn tay, chậm rãi nắm lấy cổ tay của bộ da người.

Chất da mềm mại hơn cao su, thậm chí vẫn còn vương lại hơi ấm mong manh, nó phát ra những âm thanh rất khẽ và dinh dính khi anh ấn xuống, như thể vừa mới bị lột xuống từ cơ thể thiếu nữ vậy.

Anh ngước mắt nhìn lên hàng da người.

Cả thảy hai mươi lăm bộ.

Từng khuôn mặt, màu da, ngũ quan đều khác nhau, trong đó có mấy gương mặt từng xuất hiện trên bản tin hoặc hồ sơ, cũng có những khuôn mặt vô cùng xa lạ, giống như chưa từng xuất hiện trước công chúng.

Hoặc lạ hoặc quen, nhưng đều còn rất trẻ.

Diệp Ca cụp mắt, đôi con ngươi tối đi.

Sau nhiều năm lăn lộn trong trò chơi, lòng thương cảm của anh đã chẳng còn bao nhiêu.

Nhưng khi nhìn thấy từng bộ da thiếu nữ được treo lên thẳng thớm như những món hàng, nằm trong nhà kho tăm tối vắng vẻ, anh vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ lặng lẽ và yên ắng dâng lên trong lòng mình.

Lúc này, cánh tay đen cũng thò ra khỏi vai anh.

Nó khẽ xuýt xoa, bảo: Mấy…mấy cái này là…

Diệp Ca hỏi:

"Mày còn nhớ cô ấy không?"

Cánh tay đen quan sát bộ da người trước mắt thật kỹ, sau đó nói chắc nịch: Đúng là cô ấy đó.

"Đó là mảnh hồi còn sót lại trong tòa nhà kia! Tui vẫn nhớ hồn của cô gái này…có một mùi vị rất đáng sợ." Cánh tay đen như vừa nhớ lại điều gì đó, nó vô thức lầu bầu:

"Lúc đó cô ấy nhào về phía tui, muốn ăn thịt tui, nhưng mà cuối cùng lại bị tôi ăn ngược lại, vừa ăn xong thì tui lại thấy sai sai… Sau đó tui bị ác ý đáng sợ trong hồn của cô ấy ô nhiễm, chuyện sau đó thì anh cũng biết rồi."

Đúng vậy.

Diệp Ca nhớ lúc anh gặp cánh tay đen, nó đã hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ còn lại dục vọng săn bắt.

Thậm chí sức mạnh của nó cũng được ác ý kia cường hóa, đến nỗi có thể tạo ra cả quỷ vực mà một con quỷ cấp bậc như nó không có được.

Loại quỷ nào lại có ảnh hưởng đáng sợ như vậy đến nạn nhân đây?

Sau khi lột da xong vẫn để lại ác ý sâu nặng như vậy trong mảnh hồn dư của đối phương, thậm chí còn ô nhiễm được cả con quỷ ăn phần hồn đó?

Anh lơi tay.

Rời khỏi bàn tay, bộ da lụp xụp rủ xuống, đong đưa giữa không trung.

Cả chiếc xe buýt chở lệ quỷ đi vào màn sương kia nữa…

Ít nhất hiện giờ đã có một điều rất rõ ràng.

Lệ quỷ và người chơi hợp tác.

Bỗng nhiên Diệp Ca khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cổng kho rộng mở.

Trước mắt anh là một làn sương màu xám đang thấm vào trong màn đêm đen kịt và đặc quánh, tựa như một giọt mực rơi vào trong nước, nhanh chóng lan ra.

Mép làn sương bay là là mặt đất, nó lao vào trong kho, vùng sương nơi rìa còn cuộn lên, mang lại cho người khác cảm giác tà ác và quái dị khó nói.

Bên kia lớp tôn mỏng đã bị cấu xé biến dạng của nhà kho, Diệp Ca nghe thấy…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!