"Gì vậy! Cái gì thế này!"
Vô số cánh tay đen sì thò ra từ thang máy, khua khoắng loạn xạ trên hành lang chật hẹp, bóng đen dày và đặc sệt như nhựa đường, hơi thở lạnh lẽo tà ác trào dâng, nhiệt độ không khí cũng càng một rét buốt.
"Anh! Rốt cuộc anh là cái quái gì vậy!"
Cánh tay đen sì phát ra âm thanh xì xì quái gở như bị bỏng, nó vội vàng rụt lại.
Nhưng không ngờ, chàng thanh niên mới ban nãy còn không thèm nhúc nhích bỗng trở tay tóm lấy nó.
Nóng quá! Nóng quá! Tiếng hét thảm thiết vang lên:
"Lạnh quá! Buốt quá!! Buông tui ra mau!"
Ảo ảnh giữa không trung lúc liền mạch, khi đứt quãng, song phần cánh tay màu đen nằm trong tay người kia lại không cách nào thoát ra khỏi bàn tay có vẻ chỉ nắm hờ của hắn.
Nó có thể cảm nhận được quỷ khí âm u lạnh lẽo làm nó phải run rẩy truyền đến từ nơi tiếp xúc giữa hai bên. Cảm giác ấy mang đến cho nó sự run rẩy đầy bản năng, như thể nó đang đối mặt với kẻ săn mồi còn say ngủ, chỉ riêng hơi thở thấp thoáng phả ra trong giấc ngủ thôi cũng đủ để nó thấy sợ hãi.
Chưa biết đó là gì, nhưng chắc chắn thứ trước mắt nó không phải con người!
Nhưng rõ ràng anh lại có cả hơi thở và nhịp tim, mọi dấu hiệu của sự sống đều vô cùng bình thường.
Mà đáng sợ hơn cả là nó có thể cảm nhận được chút cảm xúc nào đó từ đối phương, một cảm xúc mà nó vô cùng quen thuộc – đói khát.
Quái vật!
Nó gào lên thảm thiết:
"Quái vật!! Quái vật!!!"
Mấy cánh tay quơ quào càng thêm loạn xạ, vô số câu chửi bới và hăm dọa xen lẫn trong những tiếng gào thét chói tai.
Diệp Ca nghe chúng hò hét cũng thấy đau đầu.
Anh siết chặt ngón tay, cánh tay đang vùng vẫy giữa không trung như bị một sức mạnh vô hình nào đó bóp cổ, chợt khựng lại, rồi im bặt.
Màn sương đen xung quanh nó như bị ai nuốt mất, bỗng chốc mờ đi.
Đừng nói bậy chứ. Giọng Diệp Ca vẫn lười biếng:
"Tao là con người, bảo đảm người thật giá thật, bao đổi trả."
Oán linh: …
Quỷ cũng không thèm tin anh!!!
Ngay sau đó, nó cảm thấy bàn tay đang tóm lấy mình siết chặt lại cảnh cáo, oán linh vội hét lên:
"Anh là người! Anh là người được chưa!"
Diệp Ca hài lòng, hơi hơi thả lỏng tay.
Anh ngẩng đầu, nhìn sang Trình Sách Chi đang bất tỉnh nằm gần đó.
Mặt cậu ta trắng bệch, mắt nhắm nghiền, nửa người đã bị kéo vào trong thang máy, làn sương đen kịt như khói súng lan từ chỗ cậu ta ra xung quanh, dù đứng cách mấy mét vẫn có thể cảm nhận rõ ràng tử khí lạnh lẽo phả ra từ trong đó.
Bên kia cửa thang máy đã không còn là cõi người nữa rồi.
Đó là vùng hắc ám được tạo ra từ lớp oán khí chồng lên trên thế giới hiện thực, chỉ có ác quỷ cấp B trở lên mới có thể tạo ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!