Vẻ kinh ngạc thoáng vụt qua trong mắt Diệp Ca.
Đây là lần đầu tiên vẻ mặt của anh thay đổi trong buổi tối hôm nay, như một vết nứt rất nhỏ chợt xuất hiện trên tấm mặt nạ hoàn hảo, phơi bày ra một chút cảm xúc chân thật của anh.
Hành lang lặng như tờ.
Dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng rè rè của bóng đèn cảm ứng trên trần nhà.
Cậu bé đi về phía anh từ cuối hành lang, bóng tối cuộn thành vòng xoáy sau lưng cậu, nuốt chửng ánh đèn từng chút, từng chút một.
"Anh ơi, em nhớ anh lắm."
Diệp Ca không nhúc nhích.
Anh không lùi lại, cũng không bước lên, chỉ đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn cậu bé tiến từng bước về phía mình.
"Sao anh không đến tìm em?"
Cậu bé bước từng bước.
Hỏi hết câu này đến câu khác:
"Anh, anh không thích em nữa ạ?"
Khoảng cách giữa hai người dần dần ngắn lại, cho đến khi chỉ còn lại một bước.
Cậu bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi mắt to tròn đen kịt u ám nhìn Diệp Ca, giọng nói xen lẫn cái khàn khàn đặc trưng khi thiếu niên vỡ giọng:
"Sao anh lại bỏ rơi em?"
Diệp Ca nhìn đứa nhỏ trước mắt, sóng ngầm mãnh liệt cuộn trào sâu trong đôi mắt nhạt màu, như mặt biển u ám trước khi giông bão ập tới.
Anh, em lạnh quá.
Cậu bé buồn bã nhìn hắn, đôi vai gầy yếu khẽ run, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen láy.
Cuối cùng, những ngón tay buông thõng bên hông Diệp Ca khẽ giật.
Anh từ từ ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay nhẹ nhàng ôm cậu bé vào lòng.
Đứa nhỏ tựa cái cằm hơi nhọn lên bờ vai gầy yếu của chàng thanh niên.
Ở nơi đối phương không nhìn thấy, tròng mắt và con ngươi cậu bé bỗng hóa thành màu đen, đôi môi nhợt nhạt đỏ dần như nhuốm máu cong lên một cách quái dị.
Lúc này, người thanh niên ghé miệng sát bên tai cậu ta, giọng nói nỉ non như chất chứa vô vàn cảm xúc, cùng với một nỗi buồn khó tả:
Ngươi biết không…
Khóe miệng đỏ chót ngoác lên rộng hơn nữa, càng có vẻ tham lam đáng sợ.
Sám hối tiếp đi.
Ủ cho linh hồn mày thành mùi vị thơm ngon hơn nữa…
Ngay sau đó, giọng nói của đối phương bỗng trở nên lạnh lẽo và điềm tĩnh:
"Chuyện đầu tiên cậu ấy làm khi nhìn thấy tao không phải là đi tới ôm tao…"
Giọng nói của Diệp Ca khẽ như tiếng thở dài, xen lẫn cả tiếng cười lạnh lùng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!