Chương 10: Cao Thủ Cấp A

Quỷ vực tạm thời dần dần mất tác dụng.

Tựa như dần lột đi một lớp da quái dị, những đường gân xanh và mớ chất nhầy kia từ từ biến mất, những bức tường xi măng bằng phẳng và sáng bóng trở lại.

Cái đầu sưng phù tím tái kia trôi nổi giữa bãi nước nhầy hôi thối, nó cào bộ móng nhọn hoắt lên sàn nhà, vạch ra từng vệt trắng nhợt.

Đôi mắt thối rữa lồi hẳn ra của nó nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, tiếng cười khèng khẹc quái dị phát ra từ họng nó:

"Tao biết mày sẽ không thả tao đi đâu, tao đã từng nghe nói về mày rồi… Mày chẳng bao giờ để lại tai họa cho mình trong trò chơi cả, vậy nên…"

Vẻ mặt quỷ hút máu bỗng trở nên dữ tợn:

"…Những tên nhân loại vào đây cùng mày cũng đừng hòng chạy thoát!"

Chất nhầy dưới cơ thể nó cuộn trào, tựa như đun sôi nhựa đường, ngay sau đó, nó biến mất trước mắt Diệp Ca.

Đờ mờ.

Diệp Ca chửi thầm.

Quỷ hút máu không hổ là kẻ nham hiểm, bỉ ổi có tiếng trong số các quái vật trong trò chơi, vừa rồi nó thừa dịp nói chuyện với anh, lén lút gom hết năng lượng còn lại tập trung xuống dưới người, lợi dụng quỷ vực tạm thời còn chưa biến mất hẳn để bỏ chạy.

Quỷ vực tạm thời đang thu nhỏ lại, quỷ hút máu không thể chạy ra khỏi trường.

Nhưng hiển nhiên mục đích của nó không phải là chạy trốn, nó chỉ muốn kéo theo mấy người chết cùng trước khi bị tiêu diệt thôi.

Bây giờ không phải lúc cố giảm thiểu tổn thất.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, sàn nhà dưới chân anh nứt ra rồi sụp xuống, vết cắt nhẵn nhụi và thẳng tắp như miếng đậu hũ bị cắt gọn bởi lưỡi dao sắc bén.

Diệp Ca nhảy thẳng xuống.

Anh không ngừng lại dù chỉ một giây, nhanh chóng đuổi theo hướng quỷ khí đang dao động mãnh liệt.

Tựa như một cơn lốc quét ngang, bụi bay mù mịt, đất đá vỡ tung, hết thảy mọi thứ dọc đường đi đều bị cuốn vào cơn lốc, sau đó bị sức mạnh đáng sợ kia phá hủy.

Giữa không gian bụi bặm, Diệp Ca hơi híp mắt.

Anh có thể cảm nhận được quỷ hút máu đã dừng lại ngay phía trước.

Khoảng cách giữa họ chỉ là hai bức tường.

Trong phòng học cuối cùng phía cuối hành lang.

Chất lỏng nhầy nhụa hôi thối nhấp nhô chuyển động trong phòng học, năm người đang hôn mê bị chất lỏng như nhựa đường cố định trên tường.

Họ gần như bị chất lỏng ấy nuốt chửng, chỉ chừa ra năm gương mặt nhợt nhạt để cho họ hô hấp.

Chất nhầy cuộn trào trên mặt đất, cái đầu tím tái thối rữa trồi lên, nó há miệng, một cái ống dài và mảnh vươn ra từ trong cổ họng, lần về hướng Triệu Quảng Thành gần đó nhất, sau đó cắm vào miệng cậu ta.

Thân ống gồ lên những khối u quái dị, chúng lăn dần về phía quỷ hút máu.

Triệu Quảng Thành đau đớn giãy dụa giữa cơn mê man, gò má cậu ta sọp xuống nhanh chóng.

Ngay lúc này, vách tường sau lưng nó bỗng sập xuống sau một tiếng nổ, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên giữa khói bụi mịt mù, cắt đôi chiếc ống trắng bệch kia.

Chiếc ống vung vẩy chảy ra một dòng máu đen, quỷ hút máu gào thét đinh tai nhức óc.

Tiếng thét khiến những tấm kính cửa sổ cũng run rẩy theo, nó vang vọng trong không gian chật hẹp, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!