Ngày hôm sau.
Vừa đến bảy giờ, Cố Tử Chương xuất hiện trước mặt Hạ Trăn: Tôi không đến trễ.
Hạ Trăn: ...
Ngoại trừ Hạ Trăn ra, bên cạnh Hạ Trăn còn có hai người, một người là Lục Khởi, một người khác là Tạ Nhạc Phong, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Chương mang theo một chút kinh ngạc, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tử Chương.
Cố Tử Chương hồn nhiên bất giác đứng bên cạnh Hạ Trăn.
Hạ Trăn nói với hai người còn lại:
"Đội viên cuối cùng, Cố Tử Chương."
Tạ Nhạc Phong ai oán nhìn Hạ Trăn, nói: Ta biết.
Cậu đã đọc rất nhiều bài viết và video về Cố Tử Chương trên diễn đàn, không đến mức không biết gương mặt của người trước mặt là ai.
Hơn nữa còn bởi vì Cố Tử Chương, cậu mới bị Hạ Trăn ném vào phòng tối nhốt hai ngày, sau khi đi ra đều tiều tụy vài phần.
Tại sao một kẻ như vậy như vậy lại là đồng đội cuối cùng.
Tạ Nhạc Phong bất mãn nói:
"Trăn nhi, sao em không nói rõ một chút tại sao tên này lại ở đây?"
Hạ Trăn sửa lại câu nói của cậu:
"Cậu ấy tên là Cố Tử Chương, chính là đồng đội lần trước tôi đã nói với các cậu, vừa vặn hai người làm quen một chút."
Tạ Nhạc Phong nhíu mày, ngữ khí vô cùng khó chịu:
"Lần trước em cũng có thể không đồng ý."
Hạ Trăn hỏi ngược lại:
"Vì sao không đồng ý?"
"Đương nhiên là bởi vì..." Tạ Nhạc Phong nhìn Hạ Trăn, từ trong mắt Hạ Trăn nhìn thấy một phần nghiêm túc, cùng với sự kiên trì mà có lẽ ngay cả Hạ Trăn cũng không nhận ra.
Tạ Nhạc Phong không nói nữa, sắc mặt càng thêm âm trầm, liếc mắt nhìn Cố Tử Chương một cái, lại nhìn về phía Hạ Trăn, phát hiện trong mắt Hạ Trăn cảm xúc dĩ nhiên không còn, thậm chí còn có chút bất mãn.
Thoáng chốc, cậu lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Cố Tử Chương có chút khiêu khích, trong lòng nghĩ, xem ra Hạ Trăn rất ghét Cố Tử Chương, chỉ là dù sao Cố Tử Chương cũng ở đây, cần phải làm một ít công việc bề ngoài.
Hạ Trăn nhìn Tạ Nhạc Phong, lại hỏi:
"Vì sao không đồng ý? Không phải vào lúc đó cậu cũng không có ý kiến gì việc này hay sao, tại sao bây giờ lại muốn phản đối rồi?"
Tạ Nhạc Phong:
"Anh làm sao nghĩ tới lại là hắn."
Dưới ánh mắt bất mãn của Hạ Trăn, cậu bĩu môi, tự biết đuối lý, dời tầm mắt.
Cho dù lúc ấy hắn đoán được đồng đội là Cố Tử Chương, nhưng rõ ràng Hạ Trăn và Cố Tử Chương là đối thủ chết, đối thủ một mất một còn làm sao có thể đồng ý tổ đội?
Tạ Nhạc Phong không nói gì nữa, chỉ lộ ra một đôi mắt, ai oán quét qua quét lại giữa Hạ Trăn và Cố Tử Chương.
Vẫn là Lục Khởi kéo Tạ Nhạc Phong, để cho cậu thu liễm một chút, Tạ Nhạc Phong mới thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn bày ra một khuôn mặt khó chịu như trước, hướng mọi người biểu đạt cảm xúc của hắn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!