Nam Nam và Bắc Bắc hai tuổi đã bắt đầu đi học mẫu giáo, mỗi ngày ở trường mẫu giáo vui vẻ chơi đùa, ăn no uống đủ rồi mới thong thả về nhà, về nhà thì líu lo kể với Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư về những gì đã làm ở trường mẫu giáo.
Hoạt động ở trường mẫu giáo rất phong phú, hai đứa trẻ đều rất thích, điều duy nhất không thích có lẽ là phải làm bài tập, tất nhiên Nam Nam là người phản đối nhất.
Cô bé không phải ngu ngốc không làm được, mà là lười, không muốn động tay, mỗi lần Diệp Cửu Cửu bảo cô bé vẽ con vật, cô bé đều nói mình không biết nhưng lúc lén lút vẽ bậy lên tường thì lại vẽ rất đẹp.
Lúc này phải nhờ đến thần khí tét đ.í. t bằng tre được lưu truyền từ mấy chục năm trước: "Đây là thứ mà bà nội của mẹ, cũng chính là bà cố của con trước đây dùng đánh mẹ, mẹ giữ lại để bây giờ đánh đ.í. t con."
Nam Nam che m.ô.n. g tròn vo: "Mẹ không đánh con."
Bắc Bắc cũng lặng lẽ chạy xa một chút: "Mẹ, mẹ là Cửu Khanh đại nhân, bọn họ còn dám đánh mẹ sao?"
"Bà ấy là người thân của mẹ, cũng nuôi mẹ, mẹ không nghe lời thì đương nhiên có thể đánh mẹ, giống như mẹ có thể đánh các con vậy." Diệp Cửu Cửu nhìn Nam Nam nghịch ngợm: "Con lại đây."
"Mẹ không đánh, sẽ đau." Nam Nam quay người chạy ra sau cây lê lớn, trốn ở đó: "Con bị đánh đau sẽ khóc, khóc hỏng thì mẹ sẽ đau lòng."
"Bây giờ mẹ đang tức giận, sẽ không đau lòng." Diệp Cửu Cửu giơ roi tre: "Bây giờ con có đi viết không? Không đi mẹ sẽ cho con nở hoa mông."
"Mẹ, đừng để m.ô.n. g em gái nở hoa." Bắc Bắc vội vàng ôm lấy chân Diệp Cửu Cửu: "Biến thành hoa chắc chắn sẽ không đẹp."
Diệp Cửu Cửu buồn cười: "Vậy mẹ đánh nhẹ một chút, cố gắng không nở hoa."
"Mẹ." Bắc Bắc bảo vệ em gái, cau mày nhìn Diệp Cửu Cửu rất không đồng tình.
Nam Nam thấy mẹ thực sự muốn ra tay, vội vàng chạy đến bên Lăng Dư đang nghiên cứu thiết bị sân chơi: "Cha cứu con."
Lăng Dư cười nhìn Diệp Cửu Cửu đang chống nạnh tức giận: "Cha cũng sợ mẹ."
Nam Nam thấy cha không giúp mình, tức giận lẩm bẩm một tiếng: "Cha chẳng giỏi giang gì cả."
"Cha giỏi nhưng mẹ còn giỏi hơn." Bắc Bắc nhỏ giọng nói với em gái: "Tất cả mọi người ở biển đều sợ mẹ."
Nam Nam nghĩ hình như đúng là như vậy, cô bé hừ hừ nhìn Lăng Dư, thở dài thườn thượt: "Cha ơi, cha còn không quản nổi vợ mình, thật là vô dụng."
Diệp Cửu Cửu nghe vậy liên dùng roi nhẹ nhàng đánh vào m.ô.n. g cô bé: "Cha mẹ tình cảm tốt, cha nhường mẹ, con không nghe lời còn sợ bị đánh, còn bảo cha bảo vệ con, con mới thực sự là vô dụng."
"Mẹ chỉ giúp chồng mẹ thôi." Nam Nam oán giận quay người chạy một mạch vào nhà, vừa chạy vừa nói: "Hu hu, con cũng muốn chồng giúp con."
"..." Mới hai tuổi đã muốn có chồng? Cô không đồng ý! Diệp Cửu Cửu cầm roi gõ gõ vào bệ cửa sổ: "Nhanh làm bài tập đi!"
Nam Nam trèo lên bàn học, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vâng, mẹ, con làm bài tập đây, mẹ đừng đánh con nữa."
Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé không vui: "Con nhanh làm bài tập thì mẹ sẽ không đánh con, con thông minh như vậy, một lát là làm xong rồi, đừng có chậm chạp, không làm bài tập thì mẹ đưa con đến tộc địa của cha học."
Nam Nam: "Không đi."
Là một con cá thì ai cũng biết ở đây vui hơn.
Diệp Cửu Cửu giục: "Vậy thì nhanh làm bài tập đi."
Nam Nam lấy giấy bút ra khỏi cặp: "Con đang làm rồi, mẹ đừng vội, đừng tức giận, tức giận sẽ không đẹp đâu."
"Các con làm cho mẹ xấu đi thì các con đều có trách nhiệm." Diệp Cửu Cửu chỉ vào hai đứa trẻ Nam Nam và Bắc Bắc, sau đó quay người đi ra ngoài, đến bên Lăng Dư, cô có chút tức giận nói: "Thực sự tức c.h.ế. t mất."
"Đừng tức giận." Lăng Dư kéo cô ngồi xuống, định an ủi thì Diệp Cửu Cửu đã hỏi: "Anh cũng muốn nói em tức giận sẽ không đẹp sao?"
"... Sao có thể?" Lăng Dư hôn lên giữa trán cô: "Đại nhân, trong mắt anh, em mãi mãi là người đẹp nhất."
Nam Nam trong nhà lập tức che mắt: "Cha mẹ lại hôn nhau rồi, chúng ta còn nhỏ không được nhìn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!