Nam Nam và Bắc Bắc hơn một tuổi một chút, bây giờ đều rất hứng thú với các loại đồ ăn, đồ chơi, chỉ có học hành là không hứng thú.
"Cô nhỏ đáng sợ quá." Nam Nam trả đùi gà xong thì nhanh chóng chạy về nhà, về đến nhà thì bắt đầu. tìm chỗ trốn.
Bình thường Tiểu Ngư nói sẽ dạy chúng làm bài tập, chúng sẽ lặng lẽ đi xa một chút, sợ bị chú ý, đôi khi sẽ trốn sau cửa, đôi khi sẽ trốn trong tủ quần áo, đôi khi cũng sẽ trốn trong khe hở ghế sofa.
Vì vậy, hôm nay cô bé vừa nhắc đến việc làm bài tập, radar nhỏ của Nam Nam lập tức cảnh giác, vội vàng kéo anh trai chạy về, chạy vào nhà thì nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỗ nào cũng trốn được.
Cô bé do dự mãi rồi kéo anh trai trèo lên giường: "Anh trai, chúng ta trốn trong này, cô cô sẽ không tìm thấy đâu."
Thực ra Bắc Bắc không phản kháng lắm nhưng vẫn cùng em gái chui vào chăn: "Có bị phát hiện không?"
"Không đâu." Nam Nam dịch mông: "Chúng ta trốn giỏi như vậy!"
Bắc Bắc co lại đôi chân lộ ra ngoài: "Chân của em hơi lạnh."
Nam Nam kéo chăn trùm kín đầu: "Suyt, anh trai đừng nói chuyện, sẽ bị phát hiện..."
Tiểu Ngư vừa vào đã nhìn thấy trên giường phồng lên hai cái bọc lớn, còn có hai bàn chân trắng nõn lộ ra ngoài, cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô bé khẽ hừ một tiếng: Còn nói thích tôi nhất, kết quả vừa nhắc đến làm bài tập là chạy nhanh như vậy.
Tiểu Ngư chớp mắt, cười xấu xa nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn chân Nam Nam.
Nam Nam rụt chân lại: "Anh trai, anh cù em?"
"Không có." Bắc Bắc nằm trong chăn trả lời bằng giọng mũi.
"Ngứa." Nam Nam khó chịu đá chân, sau đó tiếp tục nằm trong đó: "Cô cô sao còn chưa đến tìm chúng ta?"
Bắc Bắc lẩm bẩm: "Em đừng nói."
Nam Nam ừm ừm hai tiếng: "Hừ!"
Tiểu Ngư nhịn cười lại thổi vào chân Nam Nam.
Nam Nam tụt chân lại: "Có người thổi chân em."
"Không thổi." Bắc Bắc vặn vẹo bàn chân nhỏ, chỉ hơi lạnh thôi.
Nam Nam tức giận nhìn anh trai: "Có, không phải anh sao."
Bắc Bắc vô tội chớp mắt: 'Không phải."
"Chính là anh." Nam Nam ngồi dậy định bắt lấy anh trai đang phá đám, kết quả vừa quay đầu lại thì vừa vặn đối diện với biểu cảm cười xấu xa của Tiểu Ngư, cô bé sợ hãi kêu lên: "Cô cô ơi!!"
"Á?" Bắc Bắc sợ hãi trốn trong chăn co rúm lại: "Nhanh chui vào đây."
"Đáng sợ quá, cô cô muốn bắt chúng ta." Nam Nam lập tức chui vào chăn, kết quả dùng sức quá mạnh, đẩy anh trai ra khỏi chăn.
Bắc Bắc bị đẩy ra vô tội nhìn cô em gái cuộn tròn như con sâu, lại nhìn cô nhỏ đang cười xấu xa, cậu thở dài: Xong đời rồi.
"Ha ha ha..." Tiểu Ngư cười đến chảy cả nước mắt: "Nam Nam ngốc quá."
"Cháu không ngốc." Nam Nam cuộn trong chăn vặn vẹo: "Cô cô xấu, đừng bắt nạt chúng cháu."
"Không bắt nạt các cháu." Tiểu Ngư chọc vào m.ô.n. g cong của Nam Nam: "Nhanh ra ngoài."
Nam Nam nói không rõ: "Không ra."
"Cháu không ra thì thôi." Tiểu Ngư đưa tay ôm lấy Bắc Bắc đã từ bỏ giấy giụa: "Bắc Bắc, cô nhỏ bế cháu xuống chơi xích đu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!