Thái Hậu có chút buồn cười, đánh nhau là không có khả năng.
Nhân Thọ Điện đều là người của bà, hai đứa nhỏ cãi nhau thì không có việc gì, nhưng nếu là đánh nhau thì bọn họ sẽ ngăn cản.
Thái Hậu mỉm cười nói với trưởng công chúa: "Ngọc nhi ở bên kia cãi nhau với một đứa bé, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi."
Thái Hậu cảm thấy là một chuyện thú vị, bà nhanh chóng chia sẻ cho trưởng công chúa.
Không nghĩ tới phản ứng của trưởng công chúa lại rất lớn.
Nàng ta vụt đứng lên, bởi vì động tác quá lớn, còn choáng váng đứng không vững.
Cung nữ bên cạnh lập tức đỡ nàng ta.
"Cãi nhau?"
"Là đứa nhóc to gan lớn mật nào, dám giương oai ở Nhân Thọ Điện!"
"Ngọc nhi từ nhỏ ngoan ngoãn nhát gan, nhất định là bị thiệt."
"Mẫu thân, chúng ta mau đi xem đi!"
Bối Tịnh Sơ bị chọc cười: [Bị thiệt, ha ha ha ha, ngoan ngoãn nhát gan… Lọc kính này dày đến mức nhìn không rõ luôn rồi!]
Thái Hậu bất đắc dĩ bị trưởng công chúa lôi kéo cùng đi thiên điện.
Rất không khéo, lúc này Chu Hoan Tửu đang chiếm thượng phong: "Ngươi nói mẫu thân ngươi là trưởng công chúa, khinh thường phụ thân ta là thứ dân!"
"Nhưng ngươi vừa gặp mặt đã kỳ thị xuất thân của ta, chẳng có phong thái nhi tử của công chúa chút nào, trưởng công chúa cũng quá thảm, sao lại có đứa con giống heo như vậy!"
"Ngươi cũng chỉ biết lấy mẫu thân ra mà lên mặt thôi, ngươi lại tính là cái thá gì, có tư cách gì mà kỳ thị người khác?"
"Sao không lấy một bãi nước tiểu tự soi đi!"
Câu cuối cùng mắng chửi người có chút cao cấp, không có chỉ số thông minh cao thật đúng là nghe không hiểu.
[Sao ngươi không tiểu một bãi tự soi gương đi?]
Bối Tịnh Sơ có một cảm giác vui thích kỳ lạ, Chu Hoan Tửu trong khoảng thời gian này bận rộn đi học không có thời gian chơi với vị biểu cô này, đối phương vẫn là học được một ít thứ.
Trưởng công chúa không rảnh quan tâm tới quy tắc phải đi sau Thái Hậu nữa, trực tiếp bước nhanh tới.
Thái Hậu ôm Bối Tịnh Sơ, sợ làm ngã nàng nên cũng không dám đi nhanh.
Các cung nhân khác càng là không dám vượt qua Thái Hậu một bước.
Cứ như vậy không ai ngăn cản, trực tiếp để cho nàng ta vọt vào, đẩy Chu Hoan Tửu ra, sau đó bế tiểu nhi tử thân yêu của mình lên.
Triệu Ngọc vừa thấy mẫu thân, lập tức thay đổi vẻ mặt khác, ấm ức nhăn mặt, nhỏ giọng kêu: "Mẫu thân~"
Giọng nói kia ——
Đây là bạch liên hoa nhỏ tuổi bản nam sao?
Nếu không phải Bối Tịnh Sơ đã xem được đầu đuôi chuyện vừa rồi thông qua hệ thống, rất có thể nàng đã tin rằng thật là Triệu Ngọc bị bắt nạt.
Kỹ thuật diễn này, đặt ở cổ đại quả thực là bị mai một nha huynh đệ.
"Không sợ, không sợ, có mẫu thân đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!