Chương 50: THÁI HẬU SUÝT CHÚT NỮA BỊ NHIỄM BỆNH

Bối Tịnh Sơ ở bên cạnh gọi hệ thống: [Hệ Thống, tình báo của nhà mi không chính xác gì hết, ta phải cho nhà mi đánh giá một sao!]

Hệ thống giải thích:[Ký chủ thân yêu ơi, đó chỉ là cốt truyện nguyên tác mà thôi, nhưng là ngài xuyên đến sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm mà~]

[Có thay đổi là vô cùng bình thường, tình báo về cốt truyện chỉ có thể lấy làm tham khảo, không thể hoàn toàn ỷ lại được.]

Bối Tịnh Sơ: [Ta chỉ là một đứa bé chỉ biết uống sữa thôi, có thể tạo ra hiệu ứng cánh bướm gì chứ?]

Hệ thống:[Ký chủ thân yêu, ngài phải tin tưởng chính mình.]

[Một con con bướm ở bờ đối diện Đại Tây Dương vỗ cánh cũng có khả năng tạo ra một trận gió lốc.]

[Mà ngài, ký chủ của tôi, ngài không phải con bướm bình thường, ngài là một con bướm khổng lồ!]

Hoàng đế khẩn cấp điều Thẩm thái y đi Đông giao, phong tỏa cửa thành và vận chuyển vật tư.

Bối Tịnh Sơ nhớ lại đoạn cốt truyện này: [Vốn dĩ Thẩm thái y vẫn luôn là nhân vật thấp cổ bé họng luôn bị ngó lơ ở tầng đáy của Thái Y Viện, cho nên khi hắn nghiên cứu ra phương thuốc cũng tìm không được cơ hội thượng tấu với hoàng đế.]

[Hắn thật sự khiến ta khóc c.h.ế. t mà, hắn cũng không đi tranh công mà trực tiếp lấy ra phương thuốc.]

[Nhưng vì tư lịch không đủ nên không ai tin hắn dẫn đến lãng phí rất nhiều thời gian. Cuối cùng dịch bệnh tràn lan, từng cỗ t.h. i t.h. ể bị vận chuyển ra ngoài từ Kinh Thành và cả hoàng cung.]

[Cho tới khi hoàng đế nổi giận muốn c.h.é. m người, người của Thái Y Viện thật sự không thể nghĩ ra biện pháp gì thì mới xem ngựa c.h.ế. t như ngựa sống mà lấy thuốc ra cứu người.]

[Cuối cùng cũng thành công ngăn chặn dịch bệnh, nhưng lại bị người khác đoạt mất công lao, những người đó còn vì phòng ngừa bị bại lộ mà g.i.ế. c hắn diệt khẩu]

[Chết tiệt, có biết hay không Thẩm thái y giá trị hơn nhiều so với cái đám đáng c.h.ế. t chỉ biết phá hoại như các ngươi!]

[Với thiên phú của hắn tuyệt đối có thể trở thành dược thánh đời tiếp theo!]

[Nếu hắn còn sống, nói không chừng sau này bạo quân sẽ không c.h.ế. t sớm như vậy!]

Hoàng đế đột nhiên đóng tấu chương lại, mặt giấy ma sát với nhau vang lên những âm thanh sột soạt.

Hay lắm, hắn lại bị gọi là bạo quân rồi.

Nhưng Bối Tịnh Sơ đang suy nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh đóng tấu chương đầy phẫn nộ của phụ thân nhà mình, nàng vẫn tiếp tục chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình:

[Đúng thật là tài hoa bạc mệnh.]

[Cũng may là hiện tại tình tiết phát triển không giống với trong sách, nếu không buổi tối mình sẽ không thể ngủ ngon được mất!]

Hoàng đế đưa tay vuốt nhẹ cái đầu xù của Bối Tịnh Sơ, nàng đã được cạo tóc m.á. u hôm đầy tháng, hôm nay đã bắt đầu mọc ra những sợi tóc tơ.

Lần này hắn sẽ không c.h.ế. t sớm như vậy nữa, nhóc con đã nhắc nhở hắn nhiều như thế, giúp hắn tránh thoát biết bao cạm bẫy.

Sống tới thiên thu vạn tuế thì không dám nói, nhưng sống lâu thêm mười mấy năm nữa thì vẫn thừa sức.

Tây giao.

Một lão thái y đầu tóc hoa râm đang cúi người xin Thẩm thái y chỉ giáo.

Sau khi hỏi xong, lão càng trở nên thông suốt.

"Ngài mới thật sự diệu thủ hồi xuân*, trước giờ hạ quan cảm thấy ngài còn trẻ tuổi quá nên mới có nhiều thành kiến."

*diệu thủ hồi xuân tay thần bệnh khỏi, có thể cứu người c.h.ế. t sống lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!